"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Xổ Số Thật Giả
Chương 2
6
【Nam chính thật chiều nữ chính quá, còn mở thẻ tín dụng để đưa cô ấy đi tiêu tiền.】
【Ơ? Toàn tiêu trước trả sau thế này có hơi liều quá không…】
【Liều gì mà liều, ba trăm triệu sắp vào túi rồi, cả đời cậu có thấy nhiều số 0 thế chưa? Đến lúc đó trả tiền chỉ là chuyện nhỏ.】
【Wow, nam chính mua nhẫn kim cương và cả "thập kim" cho nữ chính luôn! Ngay cả "ngũ kim" cũng không thèm nhìn.】
【Còn mua rất nhiều hàng hiệu nữa, nữ chính giờ đúng là một quý phu nhân.】
【Giờ thì đi mua ngọc phỉ thúy kìa, hu hu, đúng là yêu như chăm hoa, ghen tị quá đi.】
Mua ngọc phỉ thúy à?
Mắt tôi sáng rực lên, trong bụng bắt đầu toan tính.
Anh ta nhiều tiền quá không chỗ tiêu, hay là để tôi giúp vậy?
Dựa vào địa chỉ bình luận hiển thị, tôi lái xe bám theo.
Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy hai kẻ ngốc đang đứng trước quầy.
Ông chủ nhìn quần áo của họ mà mắt sáng rỡ.
“Cô nương có mắt tinh thật đấy, chiếc vòng tay này là loại thủy tinh thượng hạng nhất tiệm chúng tôi, chỉ hai triệu thôi.”
Tôi liếc nhìn chiếc vòng từ xa, giá đó hoàn toàn không xứng đáng.
Thẩm Lâm vung tay rất hào phóng, không nói hai lời đưa thẻ:
“Lấy luôn, quẹt thẻ!”
Chu Thanh Thanh mắt lấp lánh như có sao:
“Anh Thẩm Lâm, anh đối với em thật tốt, thật đàn ông!”
Tôi nổi da gà cả người. Khi ông chủ chuẩn bị đi quẹt thẻ, tôi đi giày cao gót sải bước tiến tới đầy khí thế.
“Ba triệu, tôi lấy!”
Ông chủ khựng lại, do dự nhìn tôi:
“Cô nương thật sự muốn mua sao? Ai trả giá cao thì được, nếu cô lấy thì tôi giao cho cô nhé.”
Câu đó vừa dứt, Thẩm Lâm và Chu Thanh Thanh lập tức không vui.
“Ông chủ, chẳng phải chúng tôi đã nói sẽ mua rồi sao?”
“Biên Nguyệt, cô có nhiều tiền vậy sao mà tới đây phá đám?”
Tôi kẹp thẻ ngân hàng trong tay:
“Xin lỗi, tôi thực sự có. Trước kia tôi luôn giấu vì sợ anh thèm tiền của tôi đấy.”
Thẩm Lâm tức đến nỗi thịt mặt cũng run lên: “Được… cô đã vô tình thì đừng trách tôi bất nghĩa! Đồ rác rưởi ba triệu mà dám tranh với tôi? Tôi trả bốn triệu!”
“Ông chủ, lập tức đeo vòng cho Thanh Thanh nhà tôi!”
Ông chủ không động đậy, quay sang nhìn tôi.
Thấy tôi không tiếp giá nữa, ông ta cười tươi như hoa rồi đeo chiếc vòng cho Chu Thanh Thanh.
Tôi mỉm cười kín đáo, đợi họ rời đi xong thì quay lại lấy tiền hoa hồng từ ông chủ.
Bình luận cũng bắt đầu nghi ngờ:
【Sao tôi thấy chiếc vòng đó giả thế, nhìn chẳng đáng giá gì cả…】
【Nam chính bị lừa rồi à?】
【Ôi cậu biết gì chứ, nam chính có tiền rồi, bị lừa cũng chẳng sao, thứ họ mua là “giá trị cảm xúc”!】
Giá trị cảm xúc cơ đấy.
Chỉ mong sau này thật sự có người chịu mua “giá trị cảm xúc” cho Thẩm Lâm thôi.
7
Nhờ tôi cố ý đẩy giá lên, Thẩm Lâm càng ngày càng hăng, gần như mua gì cũng bị chém gấp đôi gấp ba.
Tiền hoa hồng tôi nhận được đã hơn ba trăm triệu.
Chỉ trong một ngày, anh ta đã tiêu gần hai chục triệu, điện thoại từ ngân hàng gọi tới liên tục.
Thẩm Lâm mất kiên nhẫn: “Đừng giục nữa, chẳng phải chỉ mấy đồng thôi sao? Ba ngày nữa tôi gửi ba trăm triệu vào ngân hàng các người, được chưa?”
“Không muốn có doanh số thì cứ tiếp tục giục!”
Nghe thế, ngân hàng im re luôn – không, là nịnh nọt mới đúng.
Họ còn lập tức nâng hạn mức thẻ tín dụng cho Thẩm Lâm.
Thẩm Lâm đắc ý nhìn tôi, cố tình nói với Chu Thanh Thanh:
“Đi thôi Thanh Thanh, hôm nay anh sẽ mua nhà, mua xe cho em đủ cả!”
Chu Thanh Thanh vui vẻ đến nỗi kiễng chân hôn lên mặt Thẩm Lâm.
Anh ta mua một chiếc Land Rover, còn đưa Chu Thanh Thanh đi xem một căn hộ cao cấp.
Nhưng khi quẹt thẻ, do thẻ không đủ hạn mức nên chỉ thanh toán được tiền đặt cọc.
Nhân viên bán nhà nhắc nhở: “Thưa anh, nếu sau này không thanh toán đủ, thì cọc sẽ không được hoàn trả đâu ạ.”
Thẩm Lâm chẳng để tâm, Chu Thanh Thanh cũng cười nói: “Trang phục của chúng tôi giống người không đủ tiền à?”
Ra khỏi văn phòng bán hàng, tôi giả vờ ngạc nhiên:
“Thẩm Lâm, sao anh lại hào phóng vậy? Tờ vé số đó thật sự trúng ba trăm triệu sao?”
Thẩm Lâm đắc ý ngút trời:
“Tôi nói rồi mà cô không tin, giờ hối hận cũng muộn rồi!”
Chu Thanh Thanh lập tức chắn trước mặt Thẩm Lâm: “Anh Thẩm Lâm là của tôi!”
Tôi bĩu môi:
“Nói là trúng số, nhưng hiện tại tôi chỉ thấy hai người tiêu tiền quá tay thôi, có thấy đồng nào đâu!”
“Không phải đang giả vờ tiêu tiền để dọa tôi đấy chứ? Tôi không ngốc, không dễ bị lừa đâu.”
“Nếu là tôi, trúng số thật, tôi sẽ lấy hai ngàn tiền mặt ra rải luôn tại chỗ.”
Thẩm Lâm càng đắc ý, nghe câu này lập tức nảy ý.
Anh ta rút một tấm thẻ ngân hàng đưa cho Chu Thanh Thanh:
“Hôm nay lão tử vui vẻ, phát tiền đây ha ha, ai đến cũng có phần!”
“Hai ngày nữa là ngày tôi đi nhận giải, cũng là lễ cưới của chúng tôi. Để nâng Thanh Thanh lên, hôm đó tôi sẽ phát một triệu! Ai đến cũng có phần nha!”
Đám đông reo hò, tranh nhau tiền như điên.
Chu Thanh Thanh hạnh phúc không ngậm miệng nổi, vẻ đắc ý lộ rõ trong ánh mắt.
Tôi giả vờ rời đi với vẻ mặt thất vọng, nhưng vừa quay lưng đã cười rạng rỡ.
Thẩm Lâm phô trương quá mức rồi.
Chẳng lẽ anh ta không biết, ngoài kia có cả một nhóm người chuyên săn mồi những kẻ “trúng số” như anh ta sao?
8
Sáng sớm hôm sau, tôi đã đến trung tâm nhận thưởng để chờ bọn họ.
Nửa tiếng sau, một đám người áp giải Thẩm Lâm và Chu Thanh Thanh xuống xe.
Hai người họ trông tiều tụy vô cùng, nhưng vừa nhìn thấy tôi liền cố gắng ưỡn thẳng lưng ra vẻ kiêu ngạo.
Thẩm Lâm đúng là đồ khốn, đến nước này rồi mà còn muốn kéo tôi xuống nước.
“Biên Nguyệt, tôi sắp trở thành người chiến thắng trong cuộc đời rồi.”
“Không bằng bây giờ tôi cho cô một cơ hội, mấy hôm trước cô chịu bỏ ra 3 triệu để mua vòng tay mà, giờ trước khi lĩnh thưởng cô đưa tôi 3 triệu đi, lát nữa lĩnh tiền xong tôi trả cô gấp ba!”
“Tôi chỉ cần một chút thái độ và thành ý của cô thôi.”
Tôi mỉm cười, chỉ về phía sau anh ta.
“Dĩ nhiên là tôi có thành ý rồi, anh quay đầu lại xem.”
Tôi đã tung tin người trúng ba trăm triệu sẽ đến lĩnh thưởng hôm nay cho truyền thông, bảy tám phóng viên khiêng máy quay chạy đến như gió.
Kéo theo còn có họ hàng ở quê của Thẩm Lâm và cả ông chủ công ty cũ của anh ta.
Mặt Thẩm Lâm lập tức biến sắc, trừng mắt nhìn tôi đầy sửng sốt.
“Ai cho cô gọi bọn họ đến hả!?”
Ông chủ là người lao tới đầu tiên.
“Ba triệu đó, lĩnh thưởng xong phải trả ngay cho tôi, với cả hợp đồng đầu tư tôi cũng chuẩn bị rồi.”
Đám họ hàng cũng ùa đến.
“Hôm nay không có tiền thì đừng hòng rời khỏi đây.”
“Không cho chúng tôi xài tiền, thì mày cũng đừng hòng xài yên ổn!”
Đang ầm ĩ thì có thêm một nhân viên ngân hàng len vào.
Cười niềm nở: “Thưa anh Thẩm, khoản vay của anh ở ngân hàng chúng tôi hôm nay chắc có thể trả rồi nhỉ?”
Đám con bạc mặt mũi hung hãn thì nắm ngay cổ áo Thẩm Lâm.
“Mẹ kiếp, ông không quan tâm mày nợ ai bao nhiêu, tiền của tao không trả thì hôm nay tao chặt gãy chân mày!”
【Trời ơi, nửa cái trung tâm xổ số toàn là chủ nợ của nam chính, thế này là sao!?】
【Còn có cả phóng viên quay phim phát sóng trực tiếp nữa, ba trăm triệu liệu có đủ trả nợ không?】
Thẩm Lâm tối sầm mặt, suýt ngất đi, nhưng lại bị đám con bạc véo nhân trung ép tỉnh lại.