Thiên Kim Thật Buông Bỏ Rồi

5



"Người mẫu khỏa thân à?"

 

"Không cần khỏa thân hoàn toàn."

 

Anh thở phào nhẹ nhõm, như thể vừa được trút bỏ một gánh nặng.

 

"Được thôi."

 

Tôi sững lại một chút: "Nhưng anh không định bàn bạc chuyện thù lao với tôi trước à?"

 

Làm người mẫu vẽ cơ thể rất vất vả.

 

Lý Tự nói: "Có thể làm miễn phí."

 

Anh không thiếu tiền, tôi cũng biết điều đó.

 

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói với anh: "Vậy thôi bỏ đi."

 

Lý Tự: "?"

 

Tôi không thể yêu cầu ai đó dành thời gian cho mình mà không có bất kỳ sự đền đáp nào.

 

Dưới yêu cầu của tôi, cuối cùng Lý Tự vẫn nhận thù lao.

 

Vào một ngày cuối tuần, Lý Tự đến phòng vẽ của tôi.

 

Dưới sự hướng dẫn của tôi, anh cởi áo rồi từ từ tháo thắt lưng.

 

Cơ bắp rắn rỏi cùng tỉ lệ cơ thể trời sinh, anh hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của một người mẫu.

 

Tôi mở buổi phát trực tiếp nhưng ống kính chỉ hướng về chiếc giá vẽ bằng gỗ của mình.

 

Trong suốt quá trình vẽ kéo dài, tôi thi thoảng yêu cầu Lý Tự điều chỉnh tư thế hoặc nghỉ ngơi, những cuộc trò chuyện của chúng tôi cũng được thu lại trong buổi phát trực tiếp.

 

Khán giả trong phòng livestream lần đầu tiên biết tôi là người nước nào, vì chúng tôi dùng tiếng Trung để trò chuyện.

 

Âm nhạc trong phòng vẽ du dương, còn người mẫu của tôi thì vô cùng cuốn hút.

 

Khi chuẩn bị vẽ đến gương mặt, tôi tắt livestream.

 

Lý Tự rõ ràng cũng nhận ra điều đó, anh khẽ cười: "Sao lại tắt livestream rồi?"

 

Tôi nói: "Bảo vệ quyền riêng tư của người mẫu."

 

Anh lại cười, đôi mắt cong cong: "Cả cơ thể cũng đã vẽ rồi, chỉ che mặt thôi à?"

 

Tôi gật đầu.

 

Dù sao Lý Tự cũng không phải người mẫu vẽ cơ thể chuyên nghiệp.

 

Hoàn thành xong bức tranh lần này, tôi cũng không đăng lên trang cá nhân, dù rất nhiều người hối thúc muốn xem.

 

9

 

Trước đêm Giáng sinh, Lý Tự về nước.

 

Anh chuẩn bị quà Giáng sinh cho tôi từ trước: một chiếc vòng tay đính kim cương.

 

"Tôi không chuẩn bị quà cho anh." Tôi hơi ngẩn ra.

 

"Không sao, không cần phải có đi có lại." Anh nói.

 

Lý Tự xuất hiện trong cuộc sống của tôi một cách bất ngờ rồi cũng bất ngờ trở về cuộc sống của chính mình.

 

Lúc anh rời đi, Tiểu Tuyết đã được nhặt về gần một tháng, nó tròn vo như một quả cầu lông nhỏ.

 

Tôi vẫn sống hòa thuận với hàng xóm bên cạnh. Khi đi học, tôi gửi Tiểu Tuyết cho bà Tô trông giúp cứ như đưa trẻ đến nhà trẻ vậy.

 

Nhưng thực ra, tôi và Lý Tự vẫn luôn giữ liên lạc. Thỉnh thoảng anh cũng nhắn tin hỏi thăm tình hình của Tiểu Tuyết.

 

Tôi gửi cho anh ảnh và video.

 

Cuối cùng, tôi cũng nghĩ ra cách để bày tỏ lòng biết ơn với bà Tô và ông Lý.

 

Tôi đề nghị thiết kế một bộ quần áo cho họ.

 

Có lẽ vì thấy tôi học thiết kế thời trang nên họ vui vẻ đồng ý, xem như cho tôi cơ hội thực hành. Vậy là tôi tranh thủ thời gian đo các số đo cần thiết cho họ.

 

Khi đo, con mèo nhỏ của tôi cứ kêu meo meo bên cạnh.

 

Thế nên tôi cũng làm cho nó một chiếc áo len.

 

Chiếc áo len rất đơn giản, thậm chí tôi chỉ mất nửa ngày là làm xong.

 

Cuộc sống của tôi êm đềm nhưng vẫn có vài niềm vui nho nhỏ. Chẳng qua việc học cao học không thể thoát khỏi những bài tập nhóm, điều này khiến tôi có hơi chán nản.

 

Trước Tết Nguyên đán, tôi hoàn thành bộ quần áo thiết kế cho vợ chồng bà Tô.

 

Bộ của bà Tô là một chiếc sườn xám thêu màu xanh nhạt, còn của ông Lý là một bộ vest đen nhưng họa tiết thêu ở tay áo ngoài giống hệt họa tiết trên sườn xám của bà Tô.

 

Họ có vẻ khá bất ngờ với trình độ thiết kế của tôi.

 

Ông Lý không ngớt lời khen ngợi.

 

Họ rất trân trọng món quà này, quyết định sẽ mặc nó vào đêm giao thừa để đón năm mới.

 

Đúng vậy, tôi cũng ăn bữa cơm tất niên ở nhà họ.

 

Thế nhưng khi tất cả đã an vị, Lý Tự bất ngờ xuất hiện với dáng vẻ phong trần mệt mỏi.

 

Anh nói mình về ăn Tết vì gia đình thì phải sum vầy bên nhau.

 

Khi biết quần áo trên người ba mẹ mình là do tôi làm, anh im lặng một lúc, sau đó quay sang nhìn tôi: "Còn của tôi thì sao?"

 

Tôi vốn không nghĩ anh sẽ về vào dịp Tết, vì trông anh lúc nào cũng bận rộn, chắc chắn sẽ có nhiều cuộc gặp gỡ, giống như hồi còn ở nhà họ Khương, Tết đến là đầy ắp tiệc tùng.

 

Nhưng có lẽ họ thực sự thấy tôi không đủ tầm nên cũng chẳng dẫn tôi theo mấy lần.

 

Trên bàn ăn, tôi gắp cho anh một cái đùi gà, cười nói: "Chúc mừng năm mới."

 

Anh nhìn tôi hai giây rồi cam chịu chấp nhận sự đối xử khác biệt này.

 

Sau bữa tối, anh sang chỗ tôi để thăm mèo.

 

Tiểu Tuyết vừa nghe thấy tiếng động đã xù lông, nó kêu ré lên rồi chạy ra cửa đón chúng tôi. Bây giờ nó đã lớn hơn, từ một nhóc con trông như chuột nhỏ ngày nào giờ cũng đủ sức quậy tung cả nhà.

 

Bộ lông Tiểu Tuyết có nhiều mảng màu đen hơn nhưng vẫn xù lên, trông đáng yêu vô cùng.

 

Lý Tự ôm mèo vào lòng, vuốt ve nó.

 

Tôi lấy dụng cụ ra: "Tôi đo ba vòng cho anh nhé?"

 

Anh sững người.

 

"Tôi tưởng anh muốn có quần áo?"

 

Sau khi hiểu ra, anh bật cười, đặt mèo xuống đất, ung dung cởi áo khoác và áo len, chờ tôi đo đạc.

 

Tôi từng thấy dáng người anh rồi.

 

Nhưng giờ khoảng cách giữa chúng tôi gần quá, anh cao hơn tôi, đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở cố ý nhẹ đi của anh trên đỉnh đầu mình.

 

Mèo con cứ lượn lờ dưới chân, kêu meo meo.

 

"Tôi cần một khoảng thời gian để hoàn thành." Tôi nói.

 

"Không sao." Lý Tự mỉm cười: "Làm phiền em rồi."

 

Có vẻ tâm trạng anh rất tốt.

 

10

 

Lý Tự không ở lại Luân Đôn lâu, anh lại về nước.

 

Anh phàn nàn với tôi rằng ba mẹ anh còn trẻ mà đã vội vàng nghỉ hưu tận hưởng cuộc sống. Trước khi đi, anh để lại một số đồ chơi cho Tiểu Tuyết.

 

Tôi cũng chẳng mấy rảnh rỗi, ngoài việc học trên lớp thì tôi còn tranh thủ thời gian rảnh để vẽ tranh, livestream, chăm mèo và trồng cây, cuộc sống rất phong phú.

 

Có lẽ vì tâm trạng không còn căng thẳng nên giờ tôi đã không cần thuốc ngủ để hỗ trợ giấc ngủ nữa.

 

Bộ quần áo thiết kế cho Lý Tự đến cuối tháng tư mới hoàn thành, tôi gửi tin nhắn báo cho anh.

 

Kết quả là đến kỳ nghỉ lễ 1/5, anh liền chạy sang ngay.

 

Bộ vest tôi thiết kế có hơi màu mè một chút nhưng anh có dáng chuẩn như giá treo quần áo, mặc vào lại rất đẹp, không hề tạo cảm giác lòe loẹt chút nào.

  

Lý Tự nói thích thiết kế của tôi.

 

"Ba tôi nói thiết kế của em không tệ, ông ấy khá tán thưởng em đấy. Hay là em đến tìm ông ấy học hỏi kinh nghiệm đi?" Lý Tự đưa ra một đề nghị.

 

Tôi có chút ngỡ ngàng.

 

"Có khi nào em không biết tên ba tôi không?"

 

Anh nói ra một cái tên, bảo tôi lên mạng tra thử.

 

Ban đầu tôi cảm thấy khá quen tai nhưng khi lên mạng tìm kiếm mới phát hiện ra rằng, vị ông chú nhà bên thích trồng hoa nuôi cây - ông Lý, lại là một nhà thiết kế thời trang có danh tiếng nhất định trên quốc tế, đồng thời còn là người sáng lập của một thương hiệu thời trang đại chúng.

 

Tôi vẫn luôn biết gia đình ba người họ không thiếu tiền. Việc họ thích những bộ quần áo tôi thiết kế, ngoài yếu tố thẩm mỹ, có lẽ còn xuất phát từ tình cảm giữa con người với nhau.

 

"Thực ra thiết kế của em khá phù hợp với phân khúc thời trang cao cấp. Có lẽ ba tôi có những mối quan hệ trong lĩnh vực này, em đến tìm ông ấy học hỏi sẽ hữu ích hơn là tự mình lần mò."

 

Lý Tự nói, quan hệ là để tận dụng.

 

Anh chẳng hề cảm thấy hành động này của mình là đang "bán ba".

 

Anh không hề cho tôi cơ hội từ chối mà còn nhiệt tình quảng bá năng lực của ba mình kéo thẳng tôi sang nhà bên cạnh.

 

Tôi đành phải nhìn người đàn ông trung niên đang tưới hoa trước mặt với một ánh mắt hoàn toàn mới.

 

Ông Lý sẵn lòng giúp đỡ tôi trong khả năng của mình, chẳng hạn như giới thiệu tôi với những người bạn của ông ấy, hoặc tạo cơ hội cho tôi thực tập tại một xưởng thời trang cao cấp nào đó.

 

Ông ấy nhìn con trai mình: "Lý Tự, con đúng là quá rảnh rỗi rồi."

 

Lý Tự cười: "Ba à, bây giờ chính là thời điểm ba cần xông pha. Dẫn dắt một học trò chẳng có gì là vấn đề cả."

 

Ông Lý lập tức bảo anh lăn về nước.

 

Bà Tô rất vui vì quan hệ giữa tôi và gia đình họ ngày càng thân thiết. Dựa vào những lần "có mắt không tròng" trước đây, tôi bỗng dưng hỏi Lý Tự: "Vậy trước đây dì Tô từng làm nghề gì thế?"

 

Lý Tự đáp: "Mẹ tôi là thương nhân."

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...