"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Sau Khi Ly Hôn, Tôi Sống Như Gió
Chương 2
6.
Giữa làn xe đông nghịt, anh thản nhiên dừng xe ngay giữa đường.
Qua cửa kính, tôi vẫn nghe thấy tiếng người đi đường chửi rủa om sòm.
Thịnh Gia Thụ tay nắm chặt vô lăng, không thể tin nổi nhìn tôi chằm chằm.
Ánh mắt anh lúc này như muốn phóng ra lửa, có thể thiêu tôi thành tro tại chỗ.
“Ly hôn? Ai muốn ly hôn?”
“Tôi.”
Mắt anh trợn to hơn nữa, rồi bỗng cười khẩy vì quá tức.
Tôi khẽ ho một tiếng, nhắc anh:
“Trước tiên lái xe vào lề đường đã.”
Trong lúc anh đánh lái, tôi từ từ lấy bản thỏa thuận ly hôn đã in sẵn từ trong túi ra.
Thật ra tôi hồi hộp muốn chết.
“Tôi đã hỏi luật sư, theo quy định thì tôi có thể lấy một nửa tài sản của anh.”
Tuy là điều đương nhiên, tôi vẫn thấy hơi chột dạ.
“Chúng ta không tổ chức đám cưới, chỉ đăng ký kết hôn. Ly hôn cũng không cần phức tạp. Anh xem qua, nếu không có vấn đề gì thì ký đi.”
Tôi muốn giữ thể diện cho mình, nên nói thêm một câu:
“Sau này anh tự do, thích ai thì cứ đến với người đó.”
Thật ra câu này... tôi cũng đang nói với chính mình.
Anh nhận lấy bản thỏa thuận, lật qua vài trang, rồi nắm chặt lại trong tay.
“Chiếc nhẫn, là cô cố tình làm mất đúng không?”
Anh liếc tôi lạnh lẽo:
“Nói đi, từ khi nào cô đã lên kế hoạch?”
Tôi hơi bất ngờ vì anh lại hỏi vậy, khẽ cười hai tiếng.
“Tôi không cố ý làm mất. Tôi tháo ra để trong túi, lúc đi vệ sinh bất cẩn rơi mất.”
“Còn chuyện ly hôn, nếu tôi nói là từ đêm tân hôn đã nghĩ đến thì… có tổn thương lòng tự trọng của anh không?”
Anh lúc này cả hai tay đều siết chặt vô lăng:
“Lý do?”
“Tôi không yêu anh. Ly hôn cần lý do gì nữa?”
Câu này như một mũi kim đâm thẳng vào người anh, khiến gân hàm anh căng cứng.
Một lúc sau, anh bật ra một tiếng hừ lạnh:
“Ly thì ly! Ngoài kia còn khối người xếp hàng ch làm bà Thịnh.”
7.
Trước khi bước vào nhà cũ của Thịnh gia, Thịnh Gia Thụ cứ đi thẳng một mình phía trước.
Tôi siết chặt bản thỏa thuận ly hôn trong túi, tâm trạng rối bời như đang ngồi tàu lượn bị hỏng giữa chừng.
Vừa ký tên xong, anh nói với vẻ thản nhiên:
“Hết thời gian cân nhắc, cô sẽ được tự do. Thế nên tháng này cố mà nhịn tiếp cho tôi.”
Tôi nghĩ đến viễn cảnh sau khi thỏa thuận có hiệu lực – tiền bạc tự do, cuộc sống tự do – thấy nhịn một tháng nữa cũng xứng đáng.
Huống hồ với kiểu bố mẹ tôi, ba năm nay họ đã quen dùng danh nghĩa “con rể nhà Thịnh” để tìm đường đi tắt.
Chắc mà họ biết tôi định ly hôn, thể nào cũng vác d a o đến gặp tận nơi.
Có khi Thịnh Gia Thụ còn đang mong có cớ để cắt đứt với họ.
Ba năm nay, số lần anh đến nhà tôi đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần bố mẹ nhờ vả là anh lại cười khẩy nhìn tôi:
“Có con tin ở đây, đúng là mở miệng muốn gì cũng dễ.”
Nghĩ lại bộ dạng khinh khỉnh ấy, tôi hít một hơi thật sâu.
Cũng đến lúc để bố mẹ nhận ra, tôi không phải là cánh cửa giúp họ trèo cao tiến xa.
Thật ra tôi vốn không quen kiểu sống xa hoa của Thịnh gia, cũng quá mệt mỏi với kiểu đối xử như bây giờ.
Vừa bước vào cửa, ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía bụng tôi, đầy ẩn ý khó đoán.
Ba Thịnh ngồi bên trái bà nội, chỉ liếc tôi một cái rồi dời mắt đi.
Mẹ Thịnh không nói gì, nhìn tôi đi đến ngồi bên cạnh, mày khẽ nhíu.
Dù tôi là người bà nội cực lực yêu cầu phải cưới về, nhưng ba năm qua họ vẫn luôn không hài lòng.
Ban đầu tôi còn cố gắng lấy lòng, rụt rè làm đủ kiểu mà họ thích.
Tôi thậm chí từng âm thầm đi hỏi: “Cô gái lý tưởng của Thịnh Gia Thụ là kiểu người thế nào?”
Nhưng nửa năm nay, từ lúc tôi bắt đầu đi làm, tôi ít khi đến Thịnh gia hơn hẳn.
Sở thích của họ với tôi không còn quan trọng nữa.
Ngay cả những cuộc gọi khách hàng mắng nhiếc chua ngoa, tôi còn biết họ vì thái độ tệ, sản phẩm lỗi, hay chỉ đơn giản là bị uất ức.
Còn sự lạnh nhạt của người Thịnh gia với tôi thì hoàn toàn vô cớ.
Đổi người khác, tôi chắc họ vẫn chê bai.
Vậy thì... đổi người đi.
8.
Bà nội Thịnh gia không để ý đến ai, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thịnh Gia Thụ.
Anh vừa kéo ghế định ngồi, bà đã quát lớn:
“Quỳ xuống!”
Một tiếng quát uy nghiêm, không hề suy yếu vì tuổi tác, khiến Thịnh Gia Thụ lập tức “bịch” một tiếng quỳ xuống.
Tôi giật mình, theo phản xạ đứng bật dậy.
“ Thẩm Thanh, con ngồi xuống.”
Bà nội lảo đảo đi đến, giơ tay tát mạnh một cái giòn tan.
Thịnh Gia Thụ cúi đầu, không hề né tránh.
Mẹ Thịnh hơi lúng túng:
“Mẹ, sao tự dưng lại thế này?”
Bà nội hừ một tiếng, chống gậy đập xuống sàn:
“Hỏi nó ấy!”
“Con gái nhà họ Trần ly hôn rồi quay về, nó bám lấy người ta bao nhiêu lần, bà không biết chắc?”
Tôi sững người, phản ứng đầu tiên lại là:
Vi Ni à, cô muốn làm bà chủ e là không dễ rồi.
Bạch nguyệt quang người ta trở về rồi kìa.
Tiếp theo tôi lại thấy may mắn: may mà mình đề nghị ly hôn sớm, nếu không chắc bị đá văng ra khỏi cửa không kịp kêu.
Ba Thịnh, từ nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng:
“Là do con bảo nó đi gặp cô Trần…”
Bà nội càng cao giọng hơn:
“Những chuyện dơ bẩn ngoài thương trường thì để ngoài kia! Đừng đem về nhà này!”
“Nhất là con đấy, Thịnh Gia Thụ! Đi đâu cũng mang theo con thư ký đó, con muốn chọc tức bà ch à?”
Bà liếc tôi một cái, giọng trầm xuống:
“ Thẩm Thanh tin tưởng con, chưa từng nghi ngờ. Tự hỏi lòng mình đi, con có xứng đáng với sự tin tưởng đó không?”
Tôi âm thầm buông đũa xuống — thật ra, tôi cũng đâu có tin tưởng anh mấy đâu…
Lúc Thịnh Gia Thụ nhíu mày ngẩng đầu nhìn tôi, tôi đã thấp thỏm.
“Bà còn cho cô ấy theo dõi con sát bên, còn nói gì đến tin tưởng?”
Tôi sững người nhìn anh:
“Con làm ở tầng 7…”
Anh từng nghe nói nhân viên chăm sóc khách hàng lại có nhiệm vụ giám sát tổng giám đốc chưa?
Vừa nói xong, tôi lập tức hối hận.
Người nhà họ Thịnh đồng loạt quay sang:
“Tầng 7 là sao?”
Thịnh Gia Thụ cười nhạt, ra vẻ như xem trò vui:
“Đừng giả bộ nữa, bà với cô diễn kịch ăn ý lắm.”
“Chẳng phải bà ép cô vào công ty làm để tiện giám sát tôi sao?”
Anh đứng dậy, phủi đầu gối, cúi người sát gần tôi, nhếch môi:
“Hôm qua là tôi cố ý. Chỉ để xem cô phản ứng thế nào.”
9
Cả nhà nghe mà như lọt vào mây mù, tôi thì đỏ mặt đến tận mang tai.
Thịnh Gia Thụ ung dung ngồi xuống, hờ hững nhắc đến chuyện tôi bắt gặp tối qua:
“Vi Ni còn trẻ, đầu óc nhiều ý tưởng. Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền thôi.”
Anh nói rằng đã thấy bóng tôi phản chiếu trên cửa sổ kính, nên mới cố ý đút cho cô ta ăn.
Tựa lưng lên ghế, khoanh tay, vẻ mặt nhàn nhã, thong dong như thể chẳng có gì to tát.
Tôi suýt tưởng anh sẽ lôi chuyện ly hôn ra trước mặt cả nhà.
Nhưng không — anh chỉ cúi đầu, tự mình gắp đồ ăn, mặt hơi đỏ bên má bị tát.
Bà nội vẫn dán mắt nhìn anh chằm chằm, giọng lạnh tanh:
“Tôi mặc người cha con các anh làm trò gì, nhà họ Trần đừng hòng bước chân vào cửa này.”
Thịnh Gia Thụ nhếch môi cười khinh, ánh mắt liếc qua tôi chỉ toàn lạnh lẽo.
Trên đường về, anh im lặng suốt dọc đường.
Tôi ngồi ở ghế phụ mà hối hận không thôi, đầu cứ quay hẳn sang phải, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đợi đèn đỏ, anh đột nhiên nói một câu:
“May mà bà nội không hỏi đến chiếc nhẫn, nếu không cô định nói gì?”
Tôi mím chặt môi — cái hôm làm rơi nhẫn, tôi đã đủ sợ ch khiếp rồi.
Liếc qua nhìn anh một cái, thấy ngón áp út vẫn còn đeo chiếc nhẫn ấy.
Tôi cắn môi, ngập ngừng:
“Chuyện đó… Đợi qua thời gian cân nhắc, anh trả lại nhẫn cho tôi nhé.”
Tôi đưa tay ra, chỉ chỉ về phía ngón tay anh, thì bị một ánh mắt lạnh như băng chặn đứng lại.
Xe vừa vào hầm để xe, tôi liền mở cửa bước xuống.
Không quay đầu, tôi chạy thẳng lên nhà, kéo vali đã thu dọn sẵn từ đêm qua.
Thịnh Gia Thụ chống tay vào khung cửa, ánh mắt sắc lạnh lướt từ đầu đến chân tôi, rồi hừ lạnh hai tiếng, lách người sang một bên nhường lối:
“Bước ra khỏi cánh cửa này, sau này muốn quay lại cũng không dễ đâu.”
Tôi gật đầu, kéo vali rời đi không chút do dự.
Một vật tròn lăn lóc lăn đến chân tôi, ánh sáng phản chiếu lấp lánh.
Thịnh Gia Thụ vẫn đứng tựa cửa, cười lạnh:
“Trả cô đấy. Không cần đợi đến khi kết thúc thời gian cân nhắc.”
Tôi lập tức cúi xuống nhặt lấy, nhét thẳng vào túi.
Vừa đi được một đoạn, tôi đã nghe anh nghe điện thoại phía sau lưng:
“Chú Trần, cháu đang trên đường, lát nữa sẽ tới đón Hi Hi.”
Trần Hi Hi— bạch nguyệt quang đã ly hôn của anh — vẫn mãi là bạch nguyệt quang.
10.
Tôi thuê một căn hộ nhỏ gần công ty. Nhà tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, vừa đủ để bắt đầu lại.
Tôi háo hức chào đón cuộc sống mới.
Không còn phải ngày ngày bị tổng giám đốc vứt xuống ở đầu phố cách công ty cả một trạm xe.
Ngày đầu tiên đi làm sau khi dọn ra ở riêng, bước chân tôi nhẹ hẫng, tâm trạng phơi phới.
Nhưng vừa đến cổng công ty đã chạm phải ánh mắt dò xét của bác bảo vệ, tôi lập tức thu người lại theo bản năng.
Thôi xong — chắc bác ta thấy tôi lên xe Thịnh Gia Thụ hôm trước rồi.
Một người “vô danh tiểu tốt” như tôi, giờ đã thành tâm điểm soi mói của group bộ phận.
Do tôi cài chế độ "không làm phiền", nên giờ mới cuống cuồng mở điện thoại xem lại.
Vừa gặm bánh trứng vừa phóng vào thang máy, tôi vừa quét mắt đọc group chat.
Có người bắt đầu nghi ngờ tôi là "người được đưa vào qua cửa sau":
【Ai là người dắt Thẩm Thanh vào bộ phận vậy? Giám đốc Nhậm biết không?】
Nhậm Lượng im re, không hề lên tiếng — trái hẳn với sự tích cực mọi khi trong group.
Phải biết rằng, bình thường đến chuyện nhân viên đi vệ sinh mấy phút ông ta cũng quản sát sao.
【Không lẽ là quan hệ riêng với sếp? Ai đời có quan hệ với tổng giám đốc mà lại đi làm... chăm sóc khách hàng?】
【Đúng đó, cô ấy còn từng bị kỷ luật trừ nửa tháng lương mà!】
Tôi nhíu chặt chân mày. Cái lần bị kỷ luật đó cũng là do Nhậm Lượng gài bẫy.
Phương án xử lý khách hàng là anh ta đẩy qua cho tôi, rồi khi đối phương thấy bị “xúc phạm”, nhất quyết đòi khiếu nại tôi.
Rõ ràng là một chuyện nhỏ nhặt, vậy mà Nhậm Lượng lại làm ầm lên, lấy tôi làm “con gà bị gi để dọa bầy khỉ”.
Thịnh Gia Thụ khi đó cũng mỉa mai tôi không ít:
“Cô làm việc trong công ty tôi mà thế này, ra ngoài còn sống nổi không?”
Giờ nhìn lại đống lời đồn đoán trong group chat, tôi lặng người suy nghĩ.
Vừa bước ra khỏi thang máy, chưa kịp định thần thì Vi Ni mặt mày lạnh tanh đã kéo mạnh tôi vào phòng họp.
“ Thẩm Thanh, cô không biết soi gương nhìn lại mình à? Ngay cả tường của tôi cô cũng dám đào?”