Quà Bất Ngờ Cho Kẻ Phản Bội

Chương 2



[Anh ấy nói tôi trẻ trung và thú vị, nói cô thanh cao và cổ hủ, trên giường chẳng biết chiều chuộng, anh ấy sớm đã chán cô rồi.]


[Người không được yêu mới là kẻ thứ ba, tôi khuyên cô nên chủ động rời đi, đừng đợi đến lúc tôi dẫn con đến đuổi cô ra ngoài.]


Mỗi tiếng thở dốc trong video đều điên cuồng kích thích thần kinh tôi.


Tay tôi run rẩy đến mức suýt không cầm nổi điện thoại.


Nỗi đau đớn như trời giáng nhấn chìm cả người tôi, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, cuối cùng tôi ôm mặt bật khóc nức nở.


Khi Trì Tranh trở về, trời đã gần về khuya.


Lúc đó tôi giả vờ đang nằm ngủ trên ghế sofa.


Trì Tranh tưởng tôi đợi anh ta nên ngủ thiếp đi, tự trách vô cùng, bế xốc tôi lên đặt lên giường.


Anh ta ôm chặt đôi chân lạnh buốt của tôi vào ngực để làm ấm.


Tôi quay lưng lại với anh ta, mở mắt nhìn vô định trong đêm tĩnh lặng, tôi hỏi:


"Trì Tranh, anh có yêu em không?"


Người phía sau sững lại, sau đó ôm chặt tôi vào lòng, những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống vai tôi.


Không biết là vì áy náy hay vì cảm xúc nào khác.


Lúc này, Trì Tranh thực sự đã rơi lệ.


"Là anh về muộn, để em đợi lâu rồi vợ à, nhưng xin em đừng nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em, đối với anh em còn quan trọng hơn cả mạng sống..."


Tôi xoay người lại, đối diện với ánh mắt cháy bỏng của Trì Tranh.


Trong đôi mắt lấp lánh như sao của anh ta, chỉ in bóng hình của tôi.


Điều này khiến tôi nhớ lại thuở ban đầu khi tôi cô độc không nơi nương tựa, anh ta đã không chút do dự che mưa chắn gió cho tôi, và đôi mắt trong veo khi anh ta nhìn tôi.


Tôi chưa bao giờ nghi ngờ sự chân thành, nhưng sự chân thành lại thay đổi trong chớp mắt.


Tôi mỉm cười chạm vào mặt anh ta, "Em yêu anh, Trì Tranh."


Em sẽ mãi yêu anh của năm mười tám tuổi ấy, nhưng em sẽ không ở bên anh nữa...


Trì Tranh ôm chặt tôi vào lòng, như thể đang nâng niu một vật dễ vỡ.


Anh ta khẽ hỏi tôi: "Vợ à, hai năm nữa chúng ta nhận nuôi một đứa bé nhé?"


Tôi biết, anh ta đang nói đến đứa con của anh ta và Tô Nhã.


Tôi không chút do dự, "Được thôi."


Dù sao tôi cũng sẽ rời đi, anh ta muốn nuôi con của ai thì nuôi, yêu ai thì yêu.


4


Khi tỉnh dậy, Trì Tranh đã đi làm.


Đầu giường có bữa sáng do chính tay anh ta làm, và một bông hồng tươi vừa mới hái.


Điện thoại tôi ngập tràn tin nhắn yêu thương, những lời mật ngọt của Trì Tranh gửi tới như thường lệ.


Trong đó còn xen lẫn những video khiêu khích do Tô Nhã gửi đến.


Ngay cả khi Trì Tranh vừa gửi video báo cáo cho tôi, Tô Nhã vẫn đang dùng tay giúp anh ta giải tỏa ham muốn ở phía dưới.


Cơn buồn nôn ập tới, tôi giơ tay hất đổ cả khay bữa sáng xuống đất.


Chiếc vòng cổ “Luyến Hòa” nơi cổ bị tôi giật phắt xuống, ném thẳng vào thùng rác không chút luyến tiếc, không do dự, tôi đặt vé máy bay ra nước ngoài ngay trong buổi sáng


Buổi chiều, Trì Tranh trở về, tự tay mặc lễ phục cho tôi.


"Tối nay có tiệc của công ty, vợ yêu nhất định phải đi cùng anh. Anh muốn cho cả thiên hạ biết, anh có một người vợ đẹp đến nhường nào."


Tôi không từ chối, để anh ta nắm tay dẫn lên xe.


Tối nay không phải lần đầu tiên tôi gặp Tô Nhã, nhưng tôi vẫn bị sự thay đổi của cô ta làm cho kinh ngạc.


Tiền đúng là có thể thay đổi một con người, cô thư ký nhỏ nhút nhát ngày nào, giờ đây khoác lên mình bộ váy cao cấp đặt riêng, trang sức lấp lánh, thần sắc rạng ngời, kiêu hãnh mà lộng lẫy.


Giữa đôi lông mày, cô ta còn có vài phần giống tôi.


Một người trợ lý, nhưng lại mặc đồ cao cấp đắt tiền, khắp người đeo đầy trang sức, quả không hổ danh là người trong tim Trì Tranh.


Suốt buổi tiệc Trì Tranh đều ở bên cạnh tôi, nắm tay tôi, nhưng ánh mắt anh ta lại không ngừng liếc về phía Tô Nhã.


Cho đến khi một vị tổng giám đốc mời Tô Nhã uống rượu.


Tô Nhã không thể từ chối, bưng ly rượu lên định uống.


Trì Tranh nhanh chóng hất tay tôi ra, giật lấy ly rượu của Tô Nhã và uống cạn.


Lực mạnh đến nỗi suýt chút nữa tôi đã ngã xuống đất.


Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía tôi.


Có sự trêu đùa, có sự nghi hoặc, có sự đồng cảm.


Cho đến khi Trì Tranh phản ứng lại và chạy đến bên tôi, anh ta căng thẳng nắm lấy tay tôi giải thích:


"Tiểu Nhã đang mang thai, cô ấy không thể uống rượu. Anh là sếp, không thể nhìn cấp dưới vì xã giao mà tổn hại sức khỏe đúng không?"


Tôi kìm nén cơn giận muốn tát anh ta, mỉm cười nhìn về phía Tô Nhã.


"Cô Tô quả thật bản lĩnh, mang thai rồi mà vẫn phải đi xã giao. Chỉ là không biết, cha đứa bé đang làm gì vậy?"


Tô Nhã đứng cạnh Trì Tranh, khoe chiếc vòng tay hồng ngọc trên tay cho tôi xem.


"Bố của đứa bé đang bận kiếm tiền đấy, chiếc vòng tay hồng ngọc này là do chồng tôi tự tay thiết kế đấy."


"Tên là Luyến Nhã."


Đột nhiên trái tim tôi co thắt lại, cơn đau nhói bất ngờ ập đến khiến mặt tôi tái nhợt.


Vậy là Trì Tranh đã thiết kế một sợi dây chuyền và một chiếc vòng tay, lần lượt tặng cho tôi và Tô Nhã...


Thấy sắc mặt tôi không ổn, Trì Tranh đẩy Tô Nhã ra, căng thẳng đỡ cánh tay tôi, vẻ mặt đầy lo lắng:


"Vợ à, sao sắc mặt em kém thế, có phải có chỗ nào không khỏe không?"


Tôi lắc đầu, chống tay lên bàn hất tay anh ta ra, "Em hơi mệt rồi, em về trước đây."


Trì Tranh thấy thế định đưa tôi về, tôi cười đẩy anh ta về phía Tô Nhã.


"Không sao đâu, anh trông chừng cô bầu đó cẩn thận nhé, đừng để cô ấy uống rượu nữa."


Nói xong, tôi quay người rời đi.


Trì Tranh nhìn thấy dáng vẻ của tôi, trong lòng dấy lên sự bất an và lo lắng tột độ.


Anh ta định đuổi theo tôi thì bị Tô Nhã phía sau giữ chặt cánh tay.


"A Tranh, em mua bộ đồ anh thích nhất rồi..."


Trì Tranh do dự một lát, cuối cùng vẫn quay lại véo má Tô Nhã.


"Tiểu yêu tinh..."


5


Tất nhiên tôi không đi, tôi ngồi trong xe đối diện con đường trước nơi tổ chức bữa tiệc.


Mắt tôi chứng kiến họ tay trong tay đi ra và lên xe của Trì Tranh.


"Chú Vương, đi theo họ."


Chiếc xe vòng vèo qua vài con phố, cuối cùng dừng lại trước một căn biệt thự yên tĩnh.


Xe đã đến nhưng không ai xuống.


Chẳng mấy chốc, chiếc xe bắt đầu lắc lư nhè nhẹ.

Tôi siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào da thịt đến rớm máu, nhưng lại không cảm thấy đau.

Chú Vương thấy vậy, thở dài một hơi: "Cô chủ... tôi nhìn cô trưởng thành từ nhỏ đến lớn rồi, xin phép nói một lời, người đàn ông như thế không giữ được đâu."


Tôi không nói gì.


Trì Tranh bước xuống xe, sau đó sang ghế phụ bế Tô Nhã, cười bước vào biệt thự.


Chiếc váy của Tô Nhã bị xé rách, phần trên được che bằng áo vest của Trì Tranh.


Tôi cố nén nỗi buồn, mở điện thoại.


Đó là một đoạn ghi âm Tô Nhã gửi cho tôi.


Trong đoạn ghi âm, giọng nói khàn khàn trầm thấp, thô bạo và trần trụi của Trì Tranh vang lên: "Nếu cái miệng dưới không được, thì dùng cái miệng trên..."


Tôi chết lặng, kết hôn bao nhiêu năm, Trì Tranh chưa từng bộc lộ vẻ bá đạo chiếm hữu như thế với tôi


Tôi đặt điện thoại xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ khẽ nói:


"Chú Vương, cháu sẽ đưa chú một khoản tiền, sau khi cháu đi, chú cũng hãy rời đi đi."


Về nhà, tôi cầm gậy bóng chày, tức giận đập nát căn nhà rộng hai trăm mét vuông.


Ảnh cưới của chúng tôi, đủ loại đồ xa xỉ Trì Tranh mua cho tôi, những món đồ gốm sứ thủ công chúng tôi cùng làm...


Tất cả dấu vết của tình yêu biến thành đống đổ nát trong khoảnh khắc này.

Tôi lặng lẽ kiểm kê lại tài sản, sắp xếp xong mọi thứ rồi bước xuống lầu, lên xe đi thẳng đến sân bay.

Từ nay về sau, dù chân trời góc biển, Trì Tranhcũng  sẽ không bao giờ tìm thấy tôi nữa.


Trên đường ra sân bay, tôi nhận được tin nhắn của Trì Tranh.


"Vợ à, hôm nay công ty có việc đột xuất, tối nay anh không về đâu, em nghỉ ngơi sớm nhé, yêu em."


Tôi không trả lời anh ta, mà rút thẻ điện thoại ra, ném qua cửa sổ xe.


Phía sau tôi, trên những tòa cao ốc rực sáng.


Hàng ngàn chiếc máy bay không người lái ghép thành dung mạo và tên của Tô Nhã, tạo nên một màn tỏ tình hoành tráng.


Cảnh tỏ tình được quay lại và đăng lên mạng, nhanh chóng leo lên top tìm kiếm.


Khu vực bình luận đều đoán già đoán non, không biết đây là tổng giám đốc nào đang cầu hôn?!


Tôi chỉ ngồi lặng lẽ, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua nhanh như cuốn phim tua ngược.


Giống như mười năm có đầu không cuối của tôi và Trì Tranh, đang nhanh chóng tan biến.


Tôi không còn gì vương vấn, ước mơ ban đầu của tôi là dùng số tiền bố để lại, đi khắp thế giới.


Chỉ là sau này Trì Tranh trở thành vướng bận của tôi.


Tôi vì anh ta mà ở lại Giang Thành.


Nơi tấc đất tấc vàng này, ngoài tình yêu ra, không có bất cứ điều gì khiến tôi lưu luyến.


Giờ đây tình yêu không còn, sự ràng buộc đối với tôi cũng không còn nữa.


Tất cả những màn chia tay ồn ào đều chỉ là phép thử.

Sự rời đi thật sự, ngay cả lời tạm biệt cũng không có.


Trì Tranh, tạm biệt, không bao giờ gặp lại.


Tôi lên máy bay, lần đầu tiên sau ngần ấy năm, trái tim tôi thật sự nhẹ nhõm.


Hy vọng họ sẽ thích món quà lớn mà tôi đã chuẩn bị cho họ.


7


Trước cửa sổ sát đất, Trì Tranh siết eo Tô Nhã, cùng cô ta xem hết màn trình diễn máy bay không người lái.


Tô Nhã vòng tay ôm cổ Trì Tranh, nũng nịu muốn "thêm lần nữa".


Thế nhưng, Trì Tranh lại chẳng còn hứng thú, bởi đến giờ này, tôi vẫn chưa nhắn tin trả lời anh ta.


Lúc này trái tim anh ta bị nỗi bất an và lo lắng dày đặc bao phủ, khiến anh ta không thở nổi.


Trì Tranh nhặt quần áo trên ghế sofa lên định đi.


"Hôm nay anh phải về với vợ."


Tô Nhã uốn éo người nhào tới, bĩu môi tủi thân:


"Không phải anh đã hứa sẽ ở bên em sao!"


"Vợ, suốt ngày vợ! Lúc nào trong lòng anh cũng chỉ có con gà mái già không đẻ nổi kia, còn em và con thì sao hả?!"


Nghe thấy tên tôi, sắc mặt Trì Tranh lập tức lạnh đi.


Anh ta chậm rãi quay đầu nhìn cô ta, ánh mắt đầy giận dữ.


Trì Tranh một tay bóp cằm Tô Nhã, nghiến răng nói:


"Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi? Tôi và cô chỉ là chơi bời thôi, Thư Hòa mãi mãi là người vợ mà tôi yêu nhất."


"Nếu lần sau để tôi nghe thấy cô mắng cô ấy, tôi sẽ cắt lưỡi cô."


Tô Nhã sợ đến mức hai chân mềm nhũn, nhưng vẫn cố ôm lấy thắt lưng Trì Tranh.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...