"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Ngày Tháng Lừa Gạt Phu Quân Mất Trí Nhớ
Phần 5
Thành Quốc công phủ là phe vững chắc của Tam Hoàng tử, bản thân Tống Yến Châu cũng có chức quan, mỗi ngày đều tan triều rất muộn.
Ngay cả cha ta, gần đây cũng hiếm khi ở nhà.
Nhưng bất kể muộn đến mấy, cỗ xe ngựa treo bài "Tống" vẫn sẽ dừng lại trước cổng Tiền phủ một lúc.
Ta hiểu trọn vẹn hoài bão của hắn, hắn thấu mọi tâm tư nhỏ nhoi của ta.
Tống Yến Châu đứng lặng dưới gốc đào nơi góc tường, kiên nhẫn chờ đợi A Man xuất hiện.
Đôi khi ta lười không muốn ra ngoài, bèn nằm sấp ở trên tường, nhận lấy cái giò heo kho mặn hắn đưa qua, tán gẫu với hắn một lúc.
Cũng không hẳn lúc nào cũng là giò heo kho mặn, có khi là trái cây khô, có khi là kẹo mạch nha, hễ nghe ta thích loại bánh ở tiệm nào, ngày hôm sau hắn sẽ mang đến.
Thế nên, gặp Tống Yến Châu trở thành việc ta mong đợi nhất.
17
Vào ngày lễ Thất Tịch, ta thêu xong chiếc túi thơm mới, như thường lệ chờ đợi Tống Yến Châu đến.
Nhưng đợi mãi vẫn không thấy bóng dáng hắn đâu.
Cho đến khi Tiểu Oanh hoảng hốt chạy vào báo: "Không xong rồi, không xong rồi! Tam Hoàng tử và Tống công tử cùng bị ngã ngựa!"
Chiếc túi thơm trong tay rơi xuống, đầu óc ta nhất thời trống rỗng, chỉ nghe thấy bản thân đang bình tĩnh nói: "Chuẩn bị xe, đến Thành Quốc công phủ."
Đến khi ngồi lên xe ngựa, lý trí cũng dần dần quay trở lại.
Nhà ta với Thành Quốc công phủ vốn không qua lại, trên danh nghĩa ta và Tống Yến Châu cũng chẳng có quan hệ gì, ta lấy lý do gì để đến thăm hắn?
Nếu ta là nam nhi, còn có thể bịa ra lý do là bằng hữu đồng môn của hắn, nhưng mà. . .
Ta vén rèm lên, nhìn cánh cổng đỏ thẫm đang dần áp sát, trong lòng nghĩ ra vô số lý do.
"Có phải nương tử Tiền gia không?"
May thay, lúc này bên ngoài vang lên một giọng nói quen thuộc, chính là thư đồng bên cạnh Tống Yến Châu, đã nhận lệnh chờ ở đây.
Thư đồng dẫn chúng ta đi vào từ cửa hông, vào một tiểu viện trồng toàn tùng bách.
Người hầu liên tục thay ra từng chậu từng chậu nước máu.
Ta ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc bay ra từ bên trong, thực sự tưởng rằng Tống Yến Châu sắp không qua khỏi, nước mắt không kìm được trào ra khỏi khóe mi.
18
Tống Yến Châu mặt trắng bệch ngồi trên ghế băng bó, vòng eo mảnh khảnh quấn đầy vải trắng.
Câu đầu tiên khi thấy ta là nói: "A Man, ta không sao đâu. . ."
Ta tức giận tiến lại gần đấm hắn, nhưng lại bị hắn kéo vào lòng.
"Nghiêm trọng thế này mà còn bảo không sao."
Tống Yến Châu nghe thấy ta khóc thì lúng túng, nhẹ nhàng lau vết nước mắt trên mặt ta, giải thích:
"Đừng lo, đây đều là kế của Tam Hoàng tử, vết thương đều là giả, ta chỉ phối hợp diễn cùng hắn ta thôi."
Hả?
Ta sững người, sờ những "vết thương" trên eo bụng hắn, nhưng không để ý đến ánh mắt ngày càng trầm xuống của thanh niên.
Giọng Tống Yến Châu mang theo chút khàn đặc: "Nàng mà sờ xuống tiếp nữa thì mới thực sự có chuyện đấy."
Ta tiếc nuối thu tay lại, hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
"Nàng có biết vì sao đương kim thánh thượng mãi không chịu lập Thái tử không?"
"Nghi kỵ? Cân bằng? Sách lược Đế vương?"
"Không." Tống Yến Châu nói ra một câu kinh người, "Vì Thái tử mà ông ta muốn lập, từ nhỏ đã lưu lạc dân gian, mấy ngày trước mới tìm về được."
19
Chuyện này liên quan đến sự kiện nhiều năm trước, thời điểm Hoàng đế vừa mới lên ngôi, Tống thị thừa cơ đưa hai nữ nhi vào cung, hy vọng có thể xuất hiện một con phượng hoàng vàng.
Đích nữ đoan trang, thứ nữ xinh đẹp.
Chẳng bao lâu sau, vị thứ nữ này được sủng ái, mang thai long tự, được phong làm Sở Phi.
Hoàng đế cũng là kẻ si tình, vì Sở Phi mà không muốn đặt chân đến cung điện của các phi tần khác.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, các Ngự sử đồng loạt dâng sớ công kích Sở Phi là yêu phi họa quốc, khiến Hoàng đế không rảnh quan tâm đến hậu cung.
Ngày Sở Phi sinh, cung điện bốc cháy, tiểu Điện hạ không biết kết cục ra sao, chẳng bao lâu sau, Sở Phi cũng qua đời.
Từ đó về sau Hoàng đế trở nên ít nói, thủ đoạn tàn nhẫn.
Ông ta dành phần sủng ái còn lại cho Tống gia, cho đích nữ Tống thị, cũng chính là mẫu thân của Tam Hoàng tử, Tống Quý phi.
Nhưng sau khi nhi tử của Sở Phi được tìm về, để dọn đường và loại bỏ chướng ngại cho vị đó, ông ta đã không chút lưu tình ra tay độc ác với Tam Hoàng tử.
Chỉ cần Tam Hoàng tử gãy chân trở thành người què, sẽ không còn cơ hội với ngôi vị Hoàng đế nữa.
"Vậy nên sau khi chàng và Tam Hoàng tử biết được, bèn thuận thế giả vờ bị thương nặng?"
Tống Yến Châu gật đầu, không kể nhiều về kế hoạch với Tam Hoàng tử, chỉ dặn dò ta:
"Tiệc thưởng hoa trong cung vào ba ngày sau, nàng bảo bá phụ tìm cớ từ chối, đêm khuya dù nghe thấy tiếng động gì cũng đừng ra khỏi phủ."
"Được." Mong mọi việc thuận lợi.
"Còn nữa—" Tống Yến Châu dừng lại, nở một nụ cười nhạt.
"Lễ Thất Tịch vui vẻ, A Man."
Ta cảm thấy cổ tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn, đó là chiếc vòng ngọc trong suốt lấp lánh, trên đó còn khắc mấy chữ nhỏ: "Nhất kiến hỉ, dã bạch đầu".
Một việc đã quên bỗng hiện lên trong tâm trí, ta hoảng sợ nói: "Không xong rồi! Túi thơm mới thêu cho chàng vẫn còn rơi dưới đất!"
". . ."
Tống Yến Châu ôm trán: "Không sao, cái cũ vẫn rất tốt."
20
Cha từng nói, khi mẹ mất ông ấy vốn đã muốn đi theo, nhưng sau đó nhìn thấy ta nằm trong tã lót đang gào khóc đòi ăn. Tiếng khóc yếu ớt, gương mặt nhỏ tím ngắt, làn da đỏ hồng, vừa nhìn đã biết khó nuôi rồi.
Vì thế cha đã đến tận Tây Vực để làm ăn, chỉ để mua những loại vải lụa, vải bông thông thoáng nhất.
Ban đầu ông ấy sợ ta được nuông chiều quá sẽ khó nuôi, không ngờ từ nhỏ ta ăn ngon uống tốt, thích nhất là ăn cơm, mặc vải gai cũng không bị nổi mẩn.
Sau này ông ấy lại lo ta không "mong manh" sẽ dễ chịu thiệt thòi.
Cuối cùng phát hiện ta có tật sợ bóng tối, nên cha đã tốn ngàn vàng treo đầy đèn lồng sáng trưng ở mọi nơi trong phủ.
Nhưng hôm nay, Tiền phủ lại tối om om, như một cái miệng thú đang nuốt người.
Ta ôm mối nghi hoặc đi vào, thấy cha đang chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong đại sảnh, mặt đầy ưu tư.
"Cha? Sao trong phủ không thắp đèn, ngài đi qua đi lại ở đây làm gì vậy?"
"Mãn Mãn à."
Cha thấy ta, vẻ lo lắng càng đậm, thở dài một tiếng: "Con nói xem, bây giờ cha tạo phản, còn kịp không?"
Ta: "?"
Ta khuyên: "Mau dừng ý nghĩ nguy hiểm này lại."
Cha chỉ cuộn thánh chỉ màu vàng trên bàn nói: "Nhưng lão hoàng đế kia, chỉ định con làm trắc phi cho Sở Vương đấy."
". . ."
Nửa phút sau, ta nắm tay cha, ánh mắt chân thành: "Dù bao nhiêu tuổi, cũng không nên từ bỏ ước mơ! Đã nói tạo phản thì chúng ta tạo phản!"
21
Tạo phản là không thể tạo phản được, chỉ có thể gửi tin đến Tống Yến Châu, bảo hắn thúc giục Tam Hoàng tử mau chóng lên ngôi.
Theo lời Tiểu Oanh thuật lại, sắc mặt của Tống Yến Châu lúc đó vô cùng đáng sợ.
Ngày hôm sau nghe nói, Hoàng thượng không chỉ chỉ định ta làm trắc phi cho Sở Vương, mà còn chỉ định cả nữ nhi của Thái phó.
Chính phi là trưởng nữ của Trấn Quốc Đại tướng quân.
Thật lợi hại, Hoàng thượng để mở đường cho nhi tử yêu quý, quả thực đã tính toán mọi điều.
Cha ta là túi tiền, học trò của Thái phó khắp thiên hạ, Đại tướng quân nắm trong tay binh quyền.
Chỉ không biết tên Sở Vương đáng chết này từ đâu chui ra.
Ta nhớ trong nguyên tác không có nhân vật này, Tam Hoàng tử lên ngôi rất thuận lợi.
Cho đến ngày yến tiệc thưởng hoa, bí mật mới được hé lộ hoàn toàn.
22
Ta nhớ lời dặn của Tống Yến Châu, để từ chối buổi "Hồng Môn yến" này, đã bảo cha ta cáo ốm với bên ngoài.