"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Ngày Tháng Lừa Gạt Phu Quân Mất Trí Nhớ
Phần 4
"Vậy lấy cái này đi."
Giọng công tử ấy lạnh nhạt, vẻ ngoài nữ tính, má đào mặt phấn, dái tai còn có lỗ xỏ khuyên, rõ ràng là nữ giả nam trang.
Chưởng quỹ đằng sau quầy lộ vẻ khổ sở, muốn nói lại thôi.
"Khoan đã —"
Tiểu Oanh, tỳ nữ thân cận của ta đã không nhịn được nữa.
Nàng ấy nhanh nhẹn lao lên phía trước, giật đôi vòng tay từ tay tỳ nữ kia, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đây là đồ của tiểu thư nhà ta."
"Công tử" đó bất mãn nhíu đôi lông mày xinh xắn:
"Nha hoàn này thật vô lễ, rõ ràng ta đến trước, mọi việc phải theo thứ tự trước sau, sao lại thành đồ của tiểu thư nhà ngươi được?"
Ta gật đầu, thuận theo lời nàng ta nói: "Đúng vậy! Tiểu Oanh, ngươi quá xúc động rồi, đáng phạt!"
"Công tử": "? ? ?"
"Nếu nói về thứ tự trước sau, thì món này vốn là do ta đặt làm trước."
"Tại hạ thực sự thích đôi vòng tay này, tiểu thư có thể nhường cho ta được không? Ta sẵn lòng trả gấp đôi giá tiền."
"Dĩ nhiên là. . . không được."
Thấy ta không có ý nhượng bộ, nha hoàn áo xanh bắt đầu thay chủ nhân gây áp lực với chưởng quỹ.
"Chủ tử nhà ta chính là đích nữ của Thừa tướng phủ! Các ngươi đừng có không biết điều!"
Chưởng quỹ lau mồ hôi trên trán, thận trọng liếc nhìn ta, dường như đang nghĩ xem có nên khuất phục trước quyền quý không: "Cái này. . ."
Quá đỉnh, đích nữ Thừa tướng phủ chẳng phải là nữ chính sao?
Ngay lập tức, ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp như hoa đào của nàng ta, buột miệng gọi: "Lạc Mật?"
"Công tử" kinh ngạc trợn tròn mắt: "Ngươi biết ta?"
"Đã biết rồi, sao còn không chắp tay nhường?"
"Ngại quá." Ta ác ý mỉm cười với nàng ta, ném ra một tấm lệnh bài: "Tiệm này là nhà ta mở, không, nhường, đâu!"
Sắc mặt Lạc Mật dần trở nên tái xanh.
13
Sức mạnh của cốt truyện thật đáng kinh ngạc, khi ta muốn tránh xa, thì lại xuất hiện trong vòng xoáy của nhân vật chính.
Ta không ngờ rằng, khi thay cha đến Thiên Hạ Đệ Nhất lâu để thu sổ sách lại gặp nữ chính.
Lạc Mật lớn lên thật sự nổi bật, dù giả trang nam nhi cũng không thể che giấu được vẻ đẹp đặc biệt, thu hút nhiều ánh nhìn.
Nàng ta ngồi ở tầng hai bên cửa sổ gần hồ, thỉnh thoảng nhìn xuống dưới lầu và ra ngoài cửa sổ, ngóng chờ không biết đang đợi ai đến.
Ta nhấp trà không lên tiếng, định làm một khán giả yên lặng xem kịch hay.
Tuy nhiên, ngay khoảnh khắc tiếp theo, ta thấy Tam Hoàng tử dẫn theo Tống Yến Châu xuất hiện trong lâu.
Hai người bước đi đều đặn, ngồi xuống đối diện Lạc Mật, bắt đầu uống rượu trò chuyện vui vẻ.
Không biết nàng ta nói gì, Tống Yến Châu bỗng cười lên, cười rất thoải mái, như thể đã thoát khỏi một loại gông cùm nào đó.
Khi ở cùng ta, hắn hiếm khi cười vui vẻ như vậy.
Ta cảm thấy chua xót trong lòng, lặng lẽ nhìn hắn đứa cho Lạc Mật một miếng ngọc dương chi, càng khiến ta tức đến nghiến răng.
Tốt lắm, đã trao vật định tình rồi sao?
Có lẽ ánh mắt của ta quá nóng bỏng rõ ràng, khiến hắn cảm thấy như có gai đâm sau lưng.
Tống Yến Châu vô tình quay đầu sang, ánh mắt ôn nhuận đối diện ánh mắt ta.
Sự ngạc nhiên và vui mừng không giấu giếm trong mắt hắn là biểu đạt trực tiếp nhất.
"A Man!"
Tống Yến Châu không phải là người thường biểu lộ cảm xúc, nhưng hiện giờ lại đánh mất sự điềm tĩnh thường ngày, xông đến muốn ôm giai nhân vào lòng.
"A Man, ta. . ." Cuối cùng đã tìm thấy nàng.
Lời hắn chưa dứt, đã bị ta đẩy ra.
Ta nở một nụ cười xa cách vừa phải, lùi lại một bước, chậm rãi nói:
"Vị công tử này, ngươi nhận nhầm người rồi."
Ta nhìn ánh sáng trong mắt hắn dần dần tắt xuống.
Duyên phận đến đây kết thúc, cũng tốt.
14
Ta nghĩ rằng sau này ta và Tống Yến Châu sẽ không còn liên quan gì nữa.
Dù sao ta cũng chỉ là nữ nhi bình thường của nhà giàu nhất thiên hạ, còn hắn là người xuất thân từ thế gia đại tộc, là Thám Hoa lang có tương lai rạng rỡ.
Ai ngờ tối hôm đó, nhân lúc đêm tối trăng treo cao, hắn lại trèo vào sân nhà ta!
Lúc đó vì đau lòng, ta đang nằm trên nhuyễn tháp trong vườn hoa, buồn bã nghe Sở Thanh hát hí khúc.
Không biết Sở Thanh chọn thế nào, lại hát đoạn tú tài bạc tình sau khi thi đỗ công danh đã vứt bỏ người vợ nghèo.
Những người khác đang bóc nho cho ta, xoa vai, có người còn nhảy múa. Tuy là nam nhân nhưng dáng vẻ còn mềm mại hơn cả nhiều nữ tử, không biết cha ta tìm đâu ra những nhân tài như vậy.
Họ thi nhau biểu diễn hết mình, khiến các tỳ nữ không ngừng vỗ tay cổ vũ: "Hay!"
Còn ta chỉ có thể uể oải thốt ra giọng điệu phung phí: "Thưởng, thưởng hết."
"Tạ ơn tiểu thư."
Lực đạo xoa vai không biết từ lúc nào trở nên mạnh hơn, độ thoải mái vừa đúng, rất giống với cách Tống Yến Châu xoa vai cho ta trước kia trong thôn.
"A Man thấy lực độ này có ổn không?"
Khoan đã!
Ta lật người lại, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, kinh ngạc kêu lên: "Tống Yến Châu? Sao ngươi lại ở đây? !"
Hắn cúi đầu, chóp mũi chạm vào mũi ta, hơi thở nóng phả vào mặt ta, giọng trầm thấp mang theo chút oán trách: "Nhớ A Man."
Sở Thanh trên sân khấu không biết từ lúc nào đã ngừng hát, sắc mặt âm u nhìn chằm chằm vào Tống Yến Châu đột ngột xuất hiện.
"Tên trộm từ đâu tới, mau buông tiểu thư nhà ta ra!"
Các tỳ nữ định gọi người, nhưng bị ta vung tay ngăn lại.
"Các ngươi lui xuống trước đi."
Khi không còn ai, Tống Yến Châu liền nằm xuống bên cạnh ta, lặng lẽ ngắm nhìn những vì sao trên trời.
Ta cũng không nói gì, xem ai bất an trước.
Sau một lúc lâu, hai người gần như đồng thời hỏi:
"Ngươi đã có người mới, sao còn đến tìm ta?"
"Người đó là phu quân mới của nàng sao?"
15
"Phụt." Ta cười thành tiếng, đung đưa bàn chân móc vào gấu áo của hắn, cố tình trêu chọc: "Đúng vậy, ngươi trông rất giống A Thanh."
Tống Yến Châu u uất nhìn ta, như thể cam chịu số phận, ôm ta vào lòng: "Vậy ta sẽ làm tiểu tướng công của A Man."
Một câu tiểu tướng công này đã thành công xoa dịu tất cả những uất ức trong lòng ta.
Tống Yến Châu nói, hắn không có người mới nào cả, hôn ước trước đây là do người nhà sắp đặt, hắn và Lạc thị nữ cũng không hề qua lại.
Sau khi trở về kinh thành, một nửa thời gian hắn dành để chữa thương và khôi phục ký ức, nửa thời gian còn lại làm việc cho Tam Hoàng tử.
Kết quả không ngờ, khi trở lại thôn tìm ta, hắn không còn thấy bóng dáng ta đâu nữa.
Hắn hỏi thăm khắp nơi về tung tích của ta, cuối cùng chỉ có manh mối mơ hồ chỉ về Tiền phủ.
Ta ngượng ngùng chuyển chủ đề: "Vậy ban ngày ngươi còn tặng ngọc bội cho Lạc tiểu thư, còn cười rất là đắc ý."
Tuyệt đối không thể thừa nhận hành động lén lút bỏ trốn của mình! !
Tống Yến Châu ôn hòa giải thích: "Ngọc bội là tín vật trao đổi khi hai nhà định hôn ước trước đây, ta đã hủy hôn ước với nàng ta, nên ngọc bội tất nhiên phải trả lại."
Hôn ước không phải muốn hủy là hủy được, những người quyền quý đều coi trọng thể diện, hai nhà Tống Lạc muốn kết thân nên mới kết thông gia.
Mà Lạc Mật lại không có lỗi gì, cứ nhất định đòi hủy hôn chỉ khiến hai nhà bất hòa, còn hủy hoại danh tiếng của người ta.
May mà Tam Hoàng tử đứng ra gánh vác trách nhiệm này, mới thuyết phục được Lạc gia.
"Cũng có nghĩa là. . . Lạc tiểu thư đã trở thành Ngụy Vương phi? !"
Tống Yến Châu gật đầu, đây cũng là lý do tại sao hắn sẵn lòng hao tâm tổn trí làm việc cho Tam Hoàng tử.
Đây là kiểu phát triển thần kỳ gì vậy?
Phải chăng đây chính là hiệu ứng cánh bướm từ một kẻ ngoài cuộc (ta) sao? !
16
Ta và Tống Yến Châu tạm coi như đã nửa hòa giải.
Còn tại sao chỉ là một nửa, là vì hắn quá bận rộn.
Hiện nay thánh thượng càng ngày càng già yếu, những động thái nhỏ của các Hoàng tử cũng ngày càng nhiều, cộng với miền Nam thường xuyên có lũ lụt, mọi việc đều dồn vào một lúc.