Nắng Chiều Đã Ngả Nhưng Gió Vẫn Tự Do

Chương 3



A Thành tức đến mức giơ tay chỉ vào Hạ Uyển Đường, nhưng nghẹn lời không biết nên nói gì trước.


"Anh đã nói bao nhiêu lần là đừng làm phiền cô ấy rồi mà!”


Lương Dư Chu gầm lên một tiếng, khiến những người xung quanh đều ngoảnh lại nhìn.


Hạ Uyển Đường uất ức cực độ, không hiểu vì sao phản ứng của anh lại dữ dội đến thế.


Lương Dư Chu hốt hoảng rời khỏi sảnh tiệc, vừa định lên xe thì đã bị Triệu Duyệt đang đứng ngoài hóng gió gọi lại: "Đừng tìm nữa, Tiểu Du đi rồi.”


Lương Dư Chu chẳng thể hiểu sao mọi chuyện lại đến nước này. Anh hỏi lại như người mất hồn:


"Mẹ nói vậy là sao? Là do mẹ đuổi cô ấy đi sao?”


Lúc này đầu óc anh đã hoàn toàn tê liệt, không còn bận tâm câu nói của mình có đâm người khác đau đến mức nào nữa.


May mắn thay, Triệu Duyệt hiểu rõ con trai mình là người như thế nào nên chỉ lạnh nhạt đáp:


"Con bé là ân nhân của nhà chúng ta, sao mẹ có thể đuổi nó đi được chứ? Người khiến nó đưa ra quyết định đó… không phải chính là con sao?”


Thật ra Lương Dư Chu đã thấy đoạn video tôi gửi trước khi nhắn câu “chia tay”, chỉ là anh chưa kịp mở ra xem.


Dưới ánh mắt ra hiệu của Triệu Duyệt, anh lấy điện thoại ra, và rồi nhìn thấy đoạn ghi lại lịch sử trò chuyện giữa anh và Hạ Uyển Đường.


"Sao lại như vậy… Tiểu Du chưa bao giờ động vào điện thoại của con mà…”


Nghe thấy lời này, trên mặt Triệu Duyệt hiện lên một nụ cười đầy mỉa mai:


"Tên nhóc thối tha này, con nên cảm thấy may mắn vì là con trai mẹ. Nếu người thân của Tiểu Du còn sống thì họ sẽ không để con lừa gạt tình cảm của con bé như vậy đâu!”


Lương Dư Chu vẫn cố chấp tự lừa mình dối người: "Con không cố ý làm tổn thương cô ấy mà…”


Triệu Duyệt không định nuông chiều anh nữa: "Vậy con nói đi, con định làm gì? Có phải con tính cưới Hạ Uyển Đường mà vẫn giữ Tiểu Du bên cạnh không?”


Lương Dư Chu mấp máy môi, nhưng không thốt nên lời.


"Năm năm trước, khi hai đứa mới đến với nhau, mẹ đã muốn khuyên Tiểu Du rời đi. Nếu không phải con bé khăng khăng nói hai người yêu nhau thật lòng, không chịu lấy tiền khám bệnh, cộng thêm việc mẹ thấy con thực sự có tình cảm với nó… thì mẹ đã không để mặc con làm khổ con gái nhà người ta rồi!”


Lương Dư Chu không dám tin vào tai mình: "Mẹ! Mẹ là mẹ con mà! Sao mẹ có thể nói như vậy!”


Triệu Duyệt cười khẩy một tiếng: "Mẹ còn chẳng muốn nhận con là con trai nữa đấy! Mẹ tưởng con sẽ cưới Tiểu Du về làm vợ, ai ngờ con vẫn luôn nhớ nhung con bé bên nhà họ Hạ! Vừa thấy nó quay về là lập tức dao động, thế này khác gì phụ lòng con bé Tiểu Du mấy năm qua?”


Bà điều chỉnh hơi thở, nói tiếp: "Ngày trước mẹ từng hứa với ông nội Tiểu Du sẽ chăm sóc tốt cho cháu gái ông ấy. Vậy mà con thì sao, còn muốn bắt cá hai tay? Mẹ thật sự không hiểu sao lại nuôi dạy ra một đứa ba lòng hai dạ như con! Nhà họ Lương chúng ta từ bao giờ lại sinh ra kẻ vong ân bội nghĩa thế này!”


Lương Dư Chu, vốn đã khó chấp nhận chuyện tôi rời đi đột ngột, giờ lại bị chính mẹ ruột bóc trần tâm tư ngay trước mặt người khác, cảm xúc rốt cuộc không thể kìm nén nữa.


"Con không muốn tổn thương Tiểu Du đâu! Mẹ ơi! Cô ấy đi đâu rồi? Con phải tìm cô ấy về!”


Triệu Duyệt thấy A Thành và Hạ Uyển Đường lần lượt bước ra từ sảnh tiệc, cuối cùng cũng không đành lòng để người ngoài chứng kiến bộ dạng thảm hại của con trai mình.


Bà mạnh tay đẩy Lương Dư Chu vào xe, rồi ngay trước mặt A Thành đang vừa tới nơi,  


lái xe đi thẳng.


7


Làm xong thủ tục nhận phòng, tôi tắm rửa một cái cho tỉnh táo.


Sau đó, tôi bắt taxi đến nhà hàng mà Tống Chí ra sức giới thiệu.


Không ngờ vừa bước vào cửa, tôi đã chạm mặt ánh mắt của Tống Chí.


“Bác sĩ Tang! Thật sự là chị tới rồi à!”


Sau vài câu xã giao với Tống Chí, tôi liếc nhìn người đàn ông đang đứng cạnh anh ấy mà không nói một lời.


Có lẽ anh ấy chính là vị sếp trẻ tuổi thành đạt nhưng nổi tiếng lạnh lùng mà Tống Chí đã nhắc tới.


Bỏ qua ánh mắt dò xét của người đàn ông, tôi điềm nhiên gật đầu chào rồi bảo nhân viên dẫn mình tìm một chỗ ngồi trống.


Vừa bước ngang qua, giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên bên tai tôi:


“Cô họ Tang sao? Tang Trạm là gì của cô?”


Nghe thấy cái tên ấy, tôi khựng lại: “Anh biết cha tôi sao?”


Tôi cũng không rõ bằng cách nào mà cuối cùng lại ngồi chung bàn với họ.


Người đàn ông tự giới thiệu mình là Liêu Dục Phong.


Anh ấy biết tên cha tôi là vì năm xưa, cha tôi đã từng cứu mạng cha anh ấy.


“Nghe tin bác Tang qua đời, cha tôi đã buồn rất lâu. Biết nhà họ Tang chỉ còn một ông cụ già và một cô bé chưa trưởng thành, ông ấy đã nhờ người khắp nơi dò hỏi địa chỉ, mong có thể thay ông Tang chăm sóc hai người. Không ngờ hôm nay lại gặp được cô ở đây.”


Khi sinh tôi thì mẹ tôi bị khó sinh, dù giữ được mạng nhưng bà để lại di chứng. Năm tôi ba tuổi, bà đã bị bệnh mà qua đời. Cũng chính từ đó, cha tôi thường ra ngoài khám bệnh cho người khác.


Đến năm tôi mười tuổi, cha tôi đã mất trong một vụ tai nạn giao thông.


Hồi nhỏ, tôi từng lén nghe ông nội khuyên cha đầy khổ sở: “Con người ai cũng có số, con không thể vì mẹ của Tiểu Du đã mất mà cứ làm những việc vượt quá sức mình. Tiểu Du còn nhỏ như vậy, con muốn con bé phải mồ côi cả cha lẫn mẹ từ sớm sao?”


Khi đó tôi không hiểu lời ông nội có ý gì.


Cho đến khi cha tôi qua đời.


Một hôm, ông nội uống say, ôm di ảnh cha tôi khóc nấc:


“Trạm à, cha hối hận lắm… Giá như năm xưa cha không dạy con về y học thì tốt biết mấy! Lẽ ra phải để nó tuyệt diệt từ đời cha mới phải!”


Về sau khi tôi lớn hơn một chút, từng hỏi ông nội về những lời đó.


Ông im lặng rất lâu, chỉ nói một câu: “Tiểu Du à, ông sẽ truyền lại toàn bộ y thuật cho con. Những thứ khác… con đừng hỏi nữa.”


Từ nhỏ, tôi đã sống nương tựa với ông nội và hiểu tính cách của ông. Tôi biết khi ông đã quyết định điều gì thì tôi sẽ không hỏi thêm. Tuy nhiên khi lớn lên, nhất là sau khi ông mất trong một vụ tai nạn, tôi dần dần hiểu ra những điều mà ông luôn muốn giấu tôi.


“Cảm ơn cha anh vì vẫn nhớ đến chúng tôi. Những năm đó, tôi và ông nội sống cũng không đến nỗi nào.”


Liêu Dục Phong ngập ngừng một lúc, cuối cùng vẫn cất tiếng hỏi: “Xin hỏi… ông nội cô…”


Thấy được sự lưỡng lự trong mắt anh ấy, tôi thẳng thắn nói: “Ông nội tôi đã qua đời từ năm năm trước rồi.”


“Xin lỗi.”


Tống Chí ngồi bên cạnh, từ đầu đến giờ vẫn không dám lên tiếng. Thấy bầu không khí dần trùng xuống, anh ấy đảo mắt nhìn quanh, rồi vội vàng mở cửa gọi phục vụ mang thức ăn lên.


Vì những lời của Liêu Dục Phong, tôi bất giác nhớ lại không ít chuyện cũ, suốt bữa ăn gần như chẳng nói thêm được lời nào.


Ăn xong, tôi vừa định đứng dậy chào tạm biệt thì Liêu Dục Phong lên tiếng mời: “Cô Tang, gần đây sức khỏe cha tôi không được tốt. Nếu tiện, cô có thể đến nhà xem giúp một chuyến được không?”


Tuy năng lực không thể sánh  với ông nội hay cha tôi năm xưa, nhưng những bệnh thường tôi vẫn có thể khám được nên không từ chối.


Hẹn xong thời gian đến khám, tôi cũng khó lòng từ chối ý tốt của Liêu Dục Phong muốn đưa mình về khách sạn. Cứ ngỡ sẽ có tài xế lái xe, nào ngờ khi chiếc xe được đưa tới trước cửa nhà hàng, tài xế lại nhanh chóng rời đi.


Ngồi ở ghế phụ cạnh Liêu Dục Phong, tôi chỉ biết bối rối nhìn ra ngoài cửa sổ.


“Cô Tang đến du lịch à? Có ý định định cư ở Nam Thành không?”


Nghĩ đến mối giao tình giữa cha tôi và cha anh ấy, tôi chủ động nói anh đổi cách xưng hô. Khi nghe anh lập tức gọi tôi là "Tiểu Du", tôi mất mấy giây mới kịp thích nghi, rồi trả lời câu hỏi ban nãy:


“Tôi định mở một phòng khám đông y, nhưng vẫn chưa quyết định sẽ chọn thành phố nào. Nam Thành là điểm khảo sát đầu tiên.”


Qua khóe mắt, tôi thấy Liêu Dục Phong gõ nhẹ ngón trỏ lên vô lăng, thấp giọng nói: “Xem ra muốn giữ cô lại đây cũng không dễ gì đâu.”


Tưởng anh ấy nói vậy là vì lo cho sức khỏe của cha mình, tôi chỉ mỉm cười mà không đáp.


Khi đến Nam Thành, tôi đã đổi sang một số điện thoại mới. Do dự mãi, cuối cùng vẫn dùng số đó để gửi tin nhắn cho Triệu Duyệt: [Bác, sợ bác lo nên cháu nhắn báo bình an.]


Tin nhắn được phản hồi rất nhanh: [Phải biết tự chăm sóc mình đấy, nếu gặp khó khăn thì đến tìm bác, đừng ngại.]


Tôi không hề biết rằng, sau khi trả lời tôi xong, Triệu Duyệt đã ghi lại số này rồi xóa đoạn trò chuyện giữa hai chúng tôi.


8.


Nhìn Lương Dực Chu đang đứng trước mặt, nhất quyết đòi bằng được địa chỉ của tôi,


Triệu Duyệt bất lực thở dài: “Cho dù con có tìm được con bé thì sao? Con không hiểu tính Tiểu Du à? Con nghĩ nó sẽ theo con quay về sao?”


Câu nói ấy như chạm thẳng vào nỗi đau của Lương Dực Chu. Anh xoay vài vòng tại chỗ, rồi ngồi phịch xuống đối diện Triệu Duyệt, nôn nóng van nài: “Mẹ, mẹ giúp con đi! Năm xưa mẹ tìm được ông nội của Tiểu Du bằng cách nào vậy? Con xin mẹ đấy, nói cho con biết địa chỉ đi!”


Nghe anh nhắc đến ông nội tôi, Triệu Duyệt khẽ nhắm mắt lại, nét mặt dần nặng nề. Năm đó, nếu không phải vì Lương Dực Chu suýt mất mạng thì bà cũng sẽ chẳng phải chạy đôn chạy đáo, cầu khấn khắp nơi để rồi vô tình biết được bí mật của nhà họ Tang.


Khi biết tôi và Lương Dực Chu ở bên nhau, Triệu Duyệt từng muốn ngăn cản. Bà hiểu rõ tính cách con trai mình, cũng biết rõ nguyên nhân khiến anh mắc trọng bệnh năm ấy.


Bà sợ anh phụ lòng tôi, phụ cả công sức của ông nội tôi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt chân thành của Lương Dực Chu, nhìn thấy tình cảm sâu đậm tôi dành cho anh nên lòng bà lại dấy lên một tia hy vọng.


Bà hy vọng con trai mình có thể cưới được một người vợ như tôi.


Thế nhưng, Triệu Duyệt cũng hiểu rõ, tình cảm không phải là thứ có thể cưỡng cầu.


Thế nên 5 năm trước, khi tôi từ chối nhận tiền khám chữa bệnh, bà mới cười nhẹ nhàng nói:


“Bác thật sự rất quý cháu, nhưng tình cảm là thứ không ai nói trước được. Nếu một ngày nào đó cháu và Dực Chu không còn bên nhau nữa, tấm chi phiếu này vẫn còn hiệu lực. Con gái ấy mà, có chút tiền bên mình vẫn tốt hơn.”


Năm ấy, bà đã chủ động để lại cho tôi một con đường lui.


Triệu Duyệt và chồng có thể gây dựng được cơ nghiệp lớn như hôm nay, phần nhiều là vì họ rất tin vào nhân quả.


Vậy nên khi tôi đề nghị lấy lại khoản tiền năm đó, bà lập tức ra tay.


Bà sắp xếp cho Lương Dực Chu gặp Hạ Uyển Đường để tôi có một lý do hợp lý, đủ sáng suốt và đủ ích lợi, để có thể rời đi hoàn toàn.


Bà hiểu tôi đã không còn ý định quay về, cũng biết rõ với tính tình con trai mình nếu không tự mình đâm đầu vào tường thì sẽ chẳng bao giờ chịu từ bỏ.


Vì thế, sau một hồi im lặng rất lâu, Triệu Duyệt mới chậm rãi nói ra địa chỉ cũ, nơi tôi từng sống cùng ông nội cho Lương Dực Chu biết.


9.


Hôm sau, vừa bước ra khỏi khách sạn, tôi đã thấy Liêu Dục Phong đứng đợi ở cửa.


“Thật ra cô cứ đưa địa chỉ cho tôi là được, tôi có thể tự đến.”


Dù gì tôi cũng chỉ là một bác sĩ đông y với chút gốc gác gia truyền, đâu dám tự tin mình có thể chữa khỏi mọi bệnh. Được một ông chủ lớn đối đãi kiểu này, tôi thật sự có phần không quen.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...