Cả Nhà Tôi Ai Cũng Dẫn Con Riêng Về

4



Tôi nhìn bức ảnh, lại nhìn con trai mình, không thể không thừa nhận, đôi mắt của thằng bé đúng là di truyền từ người đàn ông này.


Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.


May quá, may quá, bố nó là một cực phẩm đẹp trai. Nếu mà trông dở tệ, chắc tôi khóc chết mất.


7. 


Trời đã tối, tôi cũng không tiện đuổi hai đứa em trai em gái hờ kia ra ngoài, nên bảo dì Từ thu dọn hai phòng khách để bọn chúng ở lại một đêm.


Còn về bố mẹ, trong nhà tất nhiên đã có phòng riêng của họ.


Dỗ Tiểu Viễn ngủ xong, tôi gõ cửa phòng mẹ tôi.


Tôi khẽ gọi một tiếng: “Mẹ.”


Mẹ tôi đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng phong thái vẫn không suy giảm so với năm xưa, khuôn mặt sắc sảo lạnh lùng. Nhưng điều khiến người ta chú ý đầu tiên không phải nhan sắc của bà, mà chính là khí chất giỏi giang lạnh băng ấy.


Mẹ tôi đã thay đồ ngủ, nhìn thấy tôi, ánh mắt bà dịu dàng lại: “Từ Từ.”


Tôi ngồi xuống bên cạnh mẹ, giống như khi còn nhỏ, tựa vào người bà.


Mẹ xoa nhẹ tóc tôi.


Tôi khẽ hỏi: “Mẹ định sắp xếp cho Bùi Tịch Thích thế nào?”


Động tác của mẹ khựng lại.


Tôi khẽ thở dài: “Mẹ, con biết cả rồi. Con biết vì sao mẹ sinh ra Bùi Tịch Thích, cũng biết mẹ luôn nuôi dưỡng đứa nhỏ ở nước ngoài.”


Tôi không phải là không biết gì.


Chỉ là giả vờ không biết mà thôi.


Lúc sinh tôi, sức khỏe của mẹ đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng.


Nếu bỏ Bùi Tịch Thích, có thể mẹ sẽ nguy hiểm đến tính mạng.


Mẹ tôi im lặng nhìn tôi một lúc rồi hỏi: “Từ Từ, con thật sự không hận mẹ à?”


Tôi cười, lắc đầu: “Mẹ, mẹ trước tiên hãy là chính mẹ, sau đó mới là một người mẹ. Dù con là con gái của mẹ, cũng không nghĩ rằng mình có quyền can thiệp vào cuộc đời mẹ, huống hồ bố đã ngoại tình trước. Mẹ có quyền theo đuổi hạnh phúc của riêng mình.”


Tôi chớp mắt, bổ sung thêm một câu: “Con thấy mình vẫn còn may mắn, mẹ và bố không vì cuộc hôn nhân đổ vỡ mà trút giận lên con, một người vô tội.”


Hôn nhân tan vỡ, với con cái mà nói, tổn thương là rất lớn.


Có những bậc bố mẹ thật sự không muốn nhìn thấy minh chứng cho cuộc hôn nhân thất bại của mình, thậm chí ghét bỏ, căm hận đứa trẻ.


Cũng có người lập gia đình mới sau khi ly hôn, có người chồng hoặc người vợ mới, có cả con cái mới, dần dà sẽ trở nên lạnh nhạt, mất kiên nhẫn và thờ ơ với con riêng của mình.


“Chỉ là, với Bùi Tịch Thích mà nói, điều này không công bằng.”


Mẹ tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại: “Trên đời này làm gì có công bằng tuyệt đối?”


“Đứa trẻ này vốn không nằm trong kế hoạch của mẹ, cũng không thể nào nhận được tình yêu thương từ mẹ. Sau khi sinh nó ra, mẹ đã cho nó một cuộc sống đủ đầy, một môi trường giáo dục tốt nhất, bất cứ sở thích nào của nó mẹ cũng cố gắng ủng hộ. Có mẹ ở đây, cả đời này nó sẽ bình an vô sự. Nó đã sống tốt hơn phần lớn người trên thế giới này rồi.”


Giọng mẹ có chút lạnh lùng: “Nhiều hơn thế nữa, mẹ không thể cho.”


Tôi cứng họng.


Thật vậy, so với những đứa con riêng khác, bị bố khinh miệt, bị mẹ ép tranh đấu với con trai hợp pháp của gia đình, bị anh chị em ruột hợp pháp chèn ép, từ khi sinh ra đã phải ngẩng đầu nhìn sắc mặt người khác, cuộc sống của Bùi Tịch Thích xem như đã rất tốt.


Tất nhiên, tôi chỉ giả nhân giả nghĩa mà cảm khái một chút, chứ bảo tôi khuyên mẹ yêu thương và chia sẻ tình cảm mẹ con với đứa em trai hờ đó sao?


Không đời nào!


Mẹ tôi thản nhiên nói: “Tịch Thích có nhà riêng, mẹ cũng đã sắp xếp sẵn bảo mẫu, tài xế và trường học cho nó ở thủ đô, mấy hôm nữa sẽ nhập học. Nó trưởng thành sớm hơn bạn bè đồng trang lứa, nhưng không dễ gần, rất cảnh giác và lạnh lùng với người lạ, lại còn thù dai. Nếu con cảm thấy hợp, có thể thử tiếp xúc, nếu không thích thì cứ coi như nó là người xa lạ.”


Tôi gật đầu.


Mẹ tôi dò hỏi: “Còn Tiểu Viễn, con định…”


Tôi hít sâu một hơi: “Ngày mai con sẽ bắt đầu tìm kiếm bố ruột của Tiểu Viễn. Bất kể anh ta bao nhiêu tuổi, dù không chịu trách nhiệm làm bố, ít nhất cũng phải biết rằng mình có một đứa con. Dù gì Tiểu Viễn cũng không do một mình con sinh ra. Tất nhiên, con cũng sẽ xem xét tình hình, nếu bố của đứa bé là kẻ xấu xa, ngang ngược hay có tính cách không tốt, thì thôi, con không muốn nuôi thêm một đứa trẻ nữa đâu.”


Dù người đàn ông trong tấm ảnh trông có vẻ dịu dàng, trầm tĩnh, nhưng ai mà biết hồi nhỏ anh như thế nào chứ?


8.


Dù Tiểu Viễn và tôi có ngoại hình rất giống nhau, nhưng bố mẹ vẫn cẩn thận lấy mẫu xét nghiệm của tôi và Tiểu Viễn gửi đến trung tâm giám định mà họ tin tưởng để làm xét nghiệm ADN.


Dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi cầm kết quả trong tay, nhìn dòng chữ rõ ràng "Xác nhận Ôn Từ là mẹ ruột sinh học của Tạ Viễn", họ vẫn cảm thấy thế giới này thật huyền ảo.


Tôi vừa đặt điện thoại xuống.


Tiểu Viễn đã mừng rỡ chạy đến: “Mẹ ơi, mẹ định đi tìm bố ruột của con sao?”


Tôi bế con lên, bước ra phòng khách, mỉm cười: “Ừ.”


Có ảnh, biết tên và tuổi, chắc sẽ sớm tìm được thôi.


9.


Hai đứa em trai và đứa em gái hời của tôi cuối cùng cũng bị bố mẹ tôi “trả về chỗ cũ.”


Ban đầu, bố tôi còn định bảo tôi chung sống hòa thuận với Ôn Nghiên, nhưng bị mẹ tôi mắng một trận tơi bời: “Sống chung cái đầu ông ấy! Ông có chịu suy nghĩ bằng cái đầu nhỏ như hạt óc chó của ông không, con gái hợp pháp với con rơi không đấu nhau đến sống chết đã là may lắm rồi. Tôi còn chẳng để con trai tôi lại gần con gái tôi, thế mà con gái ông lại lớn gan đến vậy hả?! Con gái ông từ đâu đến thì đóng gói trả về đó, chẳng làm được cái gì ra hồn, chỉ biết ngồi đó khóc lóc. Nếu là nhân viên dưới trướng tôi, tôi đã sa thải tám trăm lần rồi!”


Tôi cũng bận tìm bố của con mình, chẳng có hứng thú đấu đá với Ôn Nghiên, nên từ chối thẳng thừng.


Muốn tình thương của bố tôi à? Thế thì cứ làm nũng bố tôi nhiều lên, chứ bà đây bận lắm, đừng có lại gần bà!


10.


Sau hơn một tuần tìm kiếm.


Cuối cùng cũng tìm thấy bố của con tôi, hộ khẩu vẫn ở thủ đô, hiện đang học lớp 9...


Khoan đã, mới 13 tuổi mà đã học lớp 9 rồi sao?


Mắt tôi rưng rưng xúc động, kệ đi, miễn không phải học tiểu học là được!


Tôi nhìn tập tài liệu thu thập được trên bàn.


Chàng thiếu niên trong ảnh giống y hệt phiên bản trưởng thành của người đàn ông trong bức ảnh nhỏ của Tiểu Viễn. Anh mặc đồng phục màu xanh đậm, trông cao ráo và chân dài. Chàng thiếu niên nở nụ cười nhẹ nhàng với ống kính, khuôn mặt thanh tú, phong thái ôn tồn lễ độ, đôi mắt thụy phượng đẹp đẽ, gần như giống hệt Tiểu Viễn.


Trông anh chẳng có chút nào ngổ ngáo, nổi loạn hay tinh nghịch như những đứa trẻ cùng tuổi.


Theo hồ sơ, anh đang là lớp trưởng lớp 9/2, thông minh, hiền lành, điềm tĩnh, không bao giờ gây xung đột với ai, được mọi người trong lớp quý mến.


Nhưng dù có chín chắn đến đâu, thì thực tế anh vẫn chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi!


Tôi cũng đã chuẩn bị sẵn cách nói chuyện với bố mẹ của anh rồi.


Thế nhưng khi xem xét tình hình gia đình của Tạ Côn Ngọc, tôi phát hiện ra rằng bố mẹ anh đã qua đời từ khi anh mới 11 tuổi, trong nhà chỉ còn một người bà đã già yếu.


Tuy nhiên bố mẹ anh để lại cho anh một khoản tài sản kếch xù.


Tất nhiên, số tiền đó với tôi chỉ bằng mấy tháng tiền tiêu vặt mà bố mẹ tôi cho.


Nhưng với người bình thường thì nó đủ để sống an nhàn cả đời.


Tôi nhíu mày, cảm thấy có gì đó không ổn.


Vì Tạ Côn Ngọc vẫn còn một người bác ruột, tức là anh trai của bố anh. 


Theo tôi tìm hiểu, người bác này là kẻ nghiện cờ bạc, tham lam và hay ghen tị. Còn bà bác thì thực dụng, ích kỷ và thô tục.


Bố mẹ anh chết đi, để lại một số tiền lớn như vậy, làm sao bọn họ có thể không xao động?


Tôi không bất ngờ nếu họ cưỡng chế trở thành người giám hộ của Tạ Côn Ngọc, chiếm đoạt tài sản, khiến anh phải sống ăn nhờ ở đậu.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...