Bà Đây Chán Anh Rồi

Chương 2



4.

 

Tôi quay lại màn hình đoạn tin nhắn giữa hai người họ, rồi lưu thẳng vào ổ đĩa đám mây.

Sau đó xóa sạch dấu vết, đánh dấu tin nhắn là "chưa đọc".

 

Giữ bình tĩnh hết mức, tôi tiếp tục mở danh bạ của Tạ Gia Minh.

Người được ghim lên đầu không phải tôi… mà là: “ Triệu tổng”.

 

Tần suất liên lạc giữa hai người cực kỳ dày đặc – mỗi ngày ít nhất hai cuộc gọi.

 

Số điện thoại đó rất quen.

Chính là số đã gọi đến máy tôi hôm trước nhưng không nói lời nào.

 

Không còn nghi ngờ gì nữa, “Triệu tổng” chính là “ZM” kia.

Tôi ráp lại cái tên – hẳn là Triệu Mạn.

 

Tôi đặt điện thoại ra xa, ngẩng đầu nhìn Tạ Gia Minh đang ngủ say.

 

Khi ngủ, gương mặt anh ta dịu lại, mất đi nét xa cách thường ngày.

 

Dù vài năm nay có hơi phát tướng, nhưng thân hình cao lớn, ngũ quan vẫn tuấn tú rõ nét – đủ để sống nhờ gương mặt.

 

Tôi bất giác thất thần.

 

Năm xưa tôi quyết định đến với Tạ Gia Minh, bị gia đình phản đối kịch liệt.

 

Tôi tin anh ta thông minh, chăm chỉ.

Gia đình lại cho rằng anh ta khôn lỏi, giỏi toan tính.

Cuối cùng… lời cha mẹ nói lại thành sự thật.

 

Tôi lật lại mười năm qua trong đầu.

Từ thời học sinh mặc đồng phục, đến váy cưới lộng lẫy.

Từ hai bàn tay trắng, đến khi đủ đầy sung túc.

 

Tôi kề vai sát cánh bên anh ta cả một thập kỷ.

Những năm qua, tôi cam tâm tình nguyện làm hậu phương, để anh thăng chức tăng lương, sự nghiệp vững mạnh.

 

Cuộc sống từng bước tốt đẹp lên – tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngày hôm nay.

Sống chung dưới một mái nhà, nhưng từ lâu đã mộng mơ khác lối…

 

Tạ Gia Minh không hề phát hiện lý do thật sự khiến mình “ngủ sớm”.

 

Hôm sau, sau khi tiễn anh ta đi làm, tôi bắt đầu dọn dẹp tổng vệ sinh toàn bộ căn nhà.

 

Từ các góc khuất, tôi lục ra vô số hóa đơn: biên lai mua hàng, vé xem phim, vé sự kiện…

 

Tôi sắp xếp chúng theo thời gian, đánh dấu lại từng địa điểm trên bản đồ.

 

Kết hợp với đoạn chat, tôi xác định được loạt địa điểm “hẹn hò bí mật” của hai người họ.

 

Tôi cầm toàn bộ hồ sơ, liên hệ với một người bạn cũ làm phóng viên giải trí – Tôn Dực.

 

Từ trang cá nhân anh ta, tôi biết anh vẫn đang làm trong giới truyền thông – văn hóa – giải trí.

 

Phóng viên giải trí và thám tử, đều có mạng lưới quan hệ mạnh, và kinh nghiệm săn tin lâu năm.

 

Tôi nhờ anh ta điều tra Triệu Mạn – với anh, dễ như trở bàn tay.

 

Chỉ vài ngày sau, anh gửi tôi đầy đủ thông tin.

 

Cô ta tên thật là Triệu Mạn, quê gốc Bắc Thành, du học về nước rồi lập nghiệp tại thành phố này.

 

Lớn hơn tôi và Tạ Gia Minh 8 tuổi, nhưng bảo dưỡng rất tốt – trang điểm đậm nhìn vẫn lộng lẫy.

 

Hiện là giám đốc kinh doanh của công ty XK, thu nhập hàng năm cả triệu tệ, là một nữ cường điển hình trong giới văn phòng.

 

Điều thú vị là – XK là đối thủ cạnh tranh trực tiếp của công ty Tạ Gia Minh.

 

Tôi khẽ bật cười: trò chơi này... càng lúc càng thú vị rồi.


Nhưng còn chưa kịp ra tay, Triệu Mạn đã chủ động tìm đến tôi.


Thấy dãy số quen thuộc nhấp nháy trên màn hình, tôi phải hít sâu mấy lần mới bắt máy.


Giọng cô ta vang lên, lạnh tanh:


 “Tôi có t h a i rồi.”

 

Một câu nói… như bom nổ giữa đêm yên tĩnh.


Tôi im lặng rất lâu, không đáp.


Cô ta cười khẽ:


“Quả nhiên, cô biết tôi.”

 


Tôi không vòng vo:


“Cô muốn gì?”

 


Cô ta đáp dứt khoát:


 “Tạ Gia Minh.”

 


Tôi đáp gọn:


 “Được thôi. Để anh ta tự nói.”

 


Cô ta vẫn bình tĩnh:


 “Anh ấy sẽ nói.”

 


“Tôi chờ.” Tôi bật cười lạnh.

 


Câu sau cùng của cô ta là một nhát dao đâm thẳng tim tôi:


 “Tin tôi đi, cô sẽ chẳng còn lại gì cả.”

 


Nói rồi, cô ta cúp máy.

 


Thái độ kẻ cả đầy ngạo mạn.

Tôi tức đến suýt cắn nát răng.


Không thể phủ nhận – Tạ Gia Minh thật sự ôm được một cái “bắp đùi vàng”.

 

Triệu Mạn rất rõ ràng – tôi sẽ mất chồng, mất con, mất cả tài sản.

 

Tôi biết cô ta tự tin nhờ đâu, nhưng không biết Tạ Gia Minh liệu có dám làm tới đâu.

Tôi buộc phải hành động trước.

 

Sáng hôm sau, tôi tới tòa án nộp đơn xin phong tỏa tài sản đứng tên Tạ Gia Minh.

 

Rồi giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục làm việc vẽ tranh minh họa.

 

Đúng giờ đón Manh Manh về, nấu ăn, dạy con học bài.

Âm thầm lập danh sách khách hàng của Tạ Gia Minh, nhờ Tôn Dực điều tra quan hệ giữa họ và công ty XK.

 


5.


Vài ngày sau, Tạ Gia Minh về nhà, lạnh nhạt nói:


 “Chúng ta ly hôn đi.”

 


Giọng anh ta bình thản, kiên quyết.


Tay tôi đang xếp chăn gối lập tức khựng lại.

 

Tưởng mình đã chuẩn bị tâm lý đủ rồi, nhưng khi khoảnh khắc ấy thật sự xảy ra – mới biết… vẫn đau như dao cứa.


Tôi muốn gào lên, muốn hét, muốn hỏi “vì sao”.

Nhưng cuối cùng, tôi chỉ mở miệng với điều tôi quan tâm nhất:


“Còn Manh Manh thì sao?”

 


Anh ta ngồi xuống, giọng đều đều:


“Anh biết em thương con. Nhưng em đã ba năm không đi làm, không đủ khả năng nuôi con tốt.”

 


 “Con đã quen sống ở đây, sắp lên lớp một. Quyền nuôi con và căn nhà này để anh giữ. Căn hộ bố mẹ anh ở sẽ để lại cho em.”

 


 “Tiền tiết kiệm và khoản vay chia đôi. Còn trợ cấp nuôi con…”

 


Anh ta phân chia rành rọt, tính toán từng chút một.

Hiển nhiên đã suy nghĩ rất kỹ từ trước.

 

Tôi thấy nghẹt thở.

 

Lý do anh ta chọn ly hôn – tôi đoán được.

Một là không muốn mất khách hàng và thành quả đã có.

Hai là sợ Triệu Mạn tung hê mọi chuyện.

 

Chỉ cần dám chống đối, anh ta sẽ mất tất cả – sự nghiệp, tự do, danh tiếng…

 


 “Nghĩa là… không còn đường thương lượng?” Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta.

 


“Tư Sở, nên kết thúc trong hòa bình.” Anh ta đáp lạnh nhạt, như thể tôi chưa từng là người vợ mười năm đầu gối tay ấp.

 


“Tạ Gia Minh… anh có người khác rồi phải không?” – Tôi chĩa thẳng mũi nhọn.

 


Ánh mắt anh ta lóe lên một tia hoảng loạn.


Tôi lặng lẽ chờ anh ta đáp.


“Không có.” – Anh ta mím môi, tránh ánh mắt tôi.

 


“Thế thì tốt.” – Tôi ném ra một câu khác:

“Căn hộ bố mẹ anh ở – đã giải chấp chưa?”

 


Anh ta ngớ người, vài giây sau mới nói:


“Chưa…”

 

Tôi suýt phì cười.


Ly hôn theo yêu cầu tình nhân, lại còn định “chia” cho tôi căn nhà đã cắm ngân hàng?

Quả đúng như lời Triệu Mạn – tôi sẽ chẳng còn gì cả.

 

Năm xưa, anh ta từng hứa sẽ cho tôi một tương lai tươi sáng.

Bây giờ, vì cái “tương lai” của chính mình, anh ta sẵn sàng buông tay tôi không chút luyến tiếc.

 

Hóa ra, mười năm bên nhau… không bằng hai năm cùng Triệu Mạn.

 

 “Biết rồi. Cho em ít thời gian.” – Tôi cúi đầu tiếp tục gấp chăn.

 


“Tối nay anh ngủ phòng sách.” – Anh ta cầm đồ rời đi.

 


Vừa đi được vài bước, anh ta quay lại buông một câu:


 “Đừng quên, em bị rối loạn lưỡng cực.”

 

Một câu – như lưỡi dao mổ vào tim.


Tôi siết chặt nắm tay.


Tạ Gia Minh đang nhắc tôi rằng – tôi có bệnh, đừng mong giành được quyền nuôi Manh Manh thông qua kiện tụng.


Không ngờ, thứ tổn thương tôi từng phải gánh chịu… giờ đây trở thành vũ khí để anh ta tấn công ngược tôi.

 

Nhưng anh ta quên mất – căn bệnh đó, chính anh ta và bố mẹ anh ta ép tôi phát bệnh.

 

Bố mẹ chồng ít học, nhưng lại thích can thiệp chuyện nuôi dạy cháu.

Luôn nói xấu tôi trước mặt Tạ Gia Minh, khiến anh ta tin răm rắp.

 

Anh ta chẳng bao giờ đứng về phía tôi.

Chính họ… đã ép tôi đến phát bệnh.

 

May thay, chỉ là thể nhẹ.

Và tôi đã khỏi.

 

Tôi xả đầy nước vào bồn tắm, ngâm mình thật sâu.


Mười năm thật lòng – cuối cùng nuôi chó.


Gột sạch vết bẩn trên người, tôi sẽ bắt đầu cuộc chiến cho chính tương lai của mình.

 


6.


Vài ngày tiếp theo, Tạ Gia Minh gần như không về nhà.

Dù có về cũng ngủ ở thư phòng.

Nếu vô tình chạm mặt tôi, anh ta sẽ né ánh mắt, gương mặt luôn cau có.

 

Tôi cũng chẳng buồn để ý – cứ giả như mình là người vô hình.


Manh Manh có hỏi đến bố, tôi chỉ nói anh bận việc.

Cùng lúc đó, tôi cũng bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để "lấy lại lòng" con bé.

 

Thế giới của trẻ con là một tờ giấy trắng – mọi dấu vết đều do người lớn để lại.

 

Con bé thích Triệu Mạn là vì "rộng rãi", "nuông chiều".

Nhưng chính những thứ đó, là viên kẹo độc bọc đường – có hại cho sự trưởng thành của nó.

 

Giờ Manh Manh vẫn còn nhỏ, nhận thức chưa rõ ràng – vẫn còn cơ hội để uốn nắn.

Và tôi – tự tin mình làm được.

 

Tạ Gia Minh muốn ăn bám? Tôi không xen vào.

Anh ta muốn ly hôn? Tôi cũng không níu kéo.

 

Nhưng… đã phản bội gia đình, còn định lấy Manh Manh làm “món quà tặng kèm”?

Tôi tuyệt đối không để yên!

 

Thứ gì đã làm tổn thương tôi, thứ gì phá vỡ những điều tôi trân quý – đều phải trả giá.

 

Vài hôm sau, Tôn Dực nhắn rằng danh sách tôi đưa quá phức tạp, liên quan đến quá nhiều người, cần gặp trực tiếp trao đổi.

 

Ngày tôi hẹn gặp Tôn Dực ở phòng riêng trong quán cà phê, cửa bỗng bị đẩy ra – người xông vào không ai khác chính là Triệu Mạn.

 

Cô ta trang điểm đậm, mặc bộ vest đỏ rượu, giày cao gót chói mắt.

Khi nhìn tôi, còn cố tình vuốt nhẹ mái tóc uốn xoăn gợn sóng.


Phải nói là – cũng có vài phần quyến rũ lòe loẹt.


Tôi không liếc nhìn Tôn Dực lấy một cái.

Bởi lẽ dù anh ta có bị cô ta “mua chuộc” hay không – điều tôi cần lúc này là giữ vững thế trận của mình.

 

“Hàn – Tư – Sở?”

Triệu Mạn nhả từng chữ, không hỏi han, mà là khiêu khích lẫn khinh miệt.

 


“Triệu Mạn.”

Tôi nhấn nhá điện thoại vài cái rồi ngẩng đầu, “lễ phép” đáp lại.

 


 “Tôi tò mò thật đấy, sao cô biết tôi tồn tại? Do Tiểu Tạ lỡ miệng, hay là…”

 


Cô ta nheo mắt nhìn về phía tôi ngồi – ánh nhìn liếc sang bên cạnh:


“Là nhờ phóng viên Tôn đây?”

 


“Cô đoán thử xem?” – Tôi thản nhiên đặt điện thoại xuống, rót trà uống một ngụm.

 


“Tôi không thích đoán.”

Cô ta ngồi phịch xuống sofa đối diện, đặt túi Chanel lên bàn trà.

“Tôi chỉ muốn biết – cô nghĩ thế nào rồi?”

 


Tôi bật cười nhẹ.


“Người ta vẫn hay nói ‘tiểu tam mới là chân ái’. Cô muốn Tạ Gia Minh, tôi có thể hiểu…

Nhưng còn Manh Manh – định ‘mua 1 tặng 1’ luôn à?”

 


Tôi cố tình nhấn mạnh từ “mua” – như một cú đánh thẳng vào mặt cô ta.

 

Triệu Mạn cười khúc khích, lấy tay che miệng:


 “Trước khi gặp cô, tôi còn nghĩ cô chắc là kiểu đàn bà béo ú, nhếch nhác, không biết chăm chút bản thân.”

 


“Không ngờ nhìn cũng tạm được đấy – lại còn biết nói chuyện mỉa mai nữa cơ.”

 


Một lời khen đội lốt châm biếm – rõ ràng muốn nói: tôi có đẹp, có duyên cũng vô dụng, vì không giữ được chồng.


Tôi cười khẩy.


“Vậy chắc cô chưa nghe rồi. Hồi đại học tôi với Gia Minh là cặp đôi được khen ‘trai tài gái sắc’ khắp trường.”

 


Tôi thong thả nhìn sang Triệu Mạn, ánh mắt lướt đến đuôi mắt cô ta – nơi lớp phấn không thể che nổi dấu vết thời gian.

 

 “Còn cô? Tuổi tác thế rồi mà còn thích cosplay mỹ nhân phong tình à?”

 


Câu nói vừa dứt, Triệu Mạn nghẹn họng.

Đến cả Tôn Dực đang cố gắng “tàng hình” ở một góc phòng cũng phải bật cười thành tiếng.

 

“Được rồi, giờ có thể nói chuyện đàng hoàng chưa?”

Tôi vẫn giữ thái độ ôn hòa – nhưng rõ ràng đã nắm thế chủ động.

 

Triệu Mạn nhướn mày:


“Nói suông chán lắm – để tôi cho cô xem vài thứ thú vị.”

 


Cô ta mở điện thoại, vào mục ảnh, rồi đẩy máy sang phía tôi qua mặt bàn.


Tôi không vội – từ tốn cầm lấy, xem từ dưới lên trên.


Trong máy cô ta, đầy rẫy những bức ảnh thân mật với Tạ Gia Minh:

ôm nhau, nắm tay, đi dạo, uống rượu...


Thậm chí, còn có ảnh chụp cô ta và Manh Manh cùng nhau.

 


Tôi vừa tức, vừa buồn cười.


Tức vì Tạ Gia Minh thật quá hèn hạ, không biết liêm sỉ.

Buồn cười là vì – Triệu Mạn đúng là không có não.


Tôi còn đang đau đầu vì không có đủ bằng chứng ngoại tình của Tạ Gia Minh…

Thì cô ta tự mang “vật chứng” đến tận miệng tôi!


Món hời như vậy – chẳng lẽ lại từ chối?

 

 

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...