"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Tôi Là Nữ Phụ Giàu Có Nhưng Phách Lối
4
Tôi không thể tin vào những gì mình đang nghe, cảm thấy đầu óc cô ta có vấn đề.
"Đầu tiên, đó là nhà của tôi, Tạ Thụy chỉ ở nhờ. Sau khi hợp đồng hết hạn, tôi đuổi cậu ta ra ngoài thì có gì sai? Thứ hai, tiết tiếng Anh này là lớp học chung, tôi cũng học ở phòng này."
"Sao có thể? Trước đó tôi lên lớp với Tạ Thụy hai lần, nhưng trước giờ chưa từng nhìn thấy cô."
"Bởi những buổi trước đó tôi đều đang thi đấu, đạt quán quân giải toàn quốc ba lần, chẳng lẽ cô không biết sao?"
Sắc mặt Từ Nhược Nhược cứng đờ. Cô ta quả thực không biết. Cả ngày cô ta vây quanh Tạ Thụy, sớm đã không chú ý đến chuyện ở trường học nữa.
Đúng lúc này, Tạ Thụy đen mặt đi tới từ phía sau. Từ Nhược Nhược nhanh chóng giữ chặt hắn: "A Thụy, cô ta thực sự không chịu buông tha cho em sao?"
Tạ Thụy liếc nhìn Từ Nhược Nhược, không hề thay đổi sắc mặt. Lời nói của cô ta vừa rồi đã khiến tất cả mọi người biết rằng hắn đã ăn nhờ ở đậu, còn bị người ta đuổi ra ngoài.
Hắn nhịn cơn tức giận, hất tay Từ Nhược Nhược ra, phun ra hai chữ lạnh như băng: "Quay về."
Sau đó đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.
Từ Nhược Nhược trừng tôi một cái, đuổi theo sát hắn.
Khi sắp rời khỏi phòng học, Tạ Thụy quay đầu nhìn tôi một lần nữa. Nghĩ đến ánh mắt sợ hãi thán phục của bạn cùng phòng vừa rồi, lại nhìn cảnh tượng vừa rồi Từ Nhược Nhược khóc lóc om sòm thì một cảm xúc phức tạp lặng lẽ dâng lên trong lòng hắn.
12
Sau hôm đó, tôi trở nên càng bận rộn hơn.
Bởi vì thức tỉnh kịch bản khiến tôi nhận ra một điều quan trọng rằng, người ngoài không đáng tin cậy.
Tôi quyết định phải mạnh mẽ hơn. Dù không thể làm cho công ty phát triển rực rỡ như cha mình đã từng, thì ít nhất tôi cũng phải đảm bảo để nó không bị phá sản.
Cha không tin con gái yếu ớt có thể chịu được nỗi khổ này.
hưng dưới sự năn nỉ của tôi, ông cuối cùng cũng đồng ý rằng, chỉ cần cuối kỳ tôi có thể đạt được học bổng, ông sẽ cho phép tôi vào công ty để học tập.
Cùng lúc đó, Tạ Thụy vốn một lòng học tập lại trở nên thất thường.
Một buổi sáng nọ, khi tôi vừa chạy bộ sáng sớm trở về thì nhận được một tin nhắn WeChat từ hắn:
[ Có đó không?]
Nhìn tên người gửi, lại là Tạ Thụy.
Tôi vừa ăn sáng vừa lướt lại các tin nhắn trước đây của hắn.
Không thể không thừa nhận rằng trước kia tôi đối xử với Tạ Thụy rất tốt.
Mặc dù giọng điệu có phần kiêu ngạo, nhưng tôi thường phải gửi mười mấy tin nhắn thì hắn mới trả lời một hai cái, đã vậy lúc nào cũng cực kỳ không kiên nhẫn.
Tôi "chậc" một tiếng, rồi lập tức block hắn.
Thời gian một học kỳ thoáng cái đã trôi qua.
Trong buổi lễ tổng kết cuối kỳ, tôi đại diện cho thầy trò toàn trường lên sân khấu thuyết trình với danh hiệu sinh viên ưu tú.
Lúc này, tôi mặc lễ phục màu trắng, ánh đèn chiếu xuống khiến tôi rạng rỡ hơn bao giờ hết.
Tạ Thụy ngồi dưới sân khấu, ánh mắt nhìn tôi chằm chằm.
Sau khi buổi lễ kết thúc, tôi đi ra phía sau sân khấu để thay lễ phục.
Chưa kịp thay quần áo, cửa phòng nghỉ đã mở ra, Tạ Thụy đút hai tay vào túi, ánh mắt lặng lẽ khóa chặt tôi.
Tôi nhăn mày: "Cậu tìm ai?"
Tạ Thụy đáp: "Tìm cô, Lâm Thanh Miên. Tại sao cô lại block WeChat của tôi?"
Tôi cười nhạo: "Tại sao lại block cậu? Tự cậu không biết sao?"
Tôi vốn định phủi sạch liên hệ với hắn.
Nhưng không biết Tạ Thụy nghĩ đến điều gì mà đột nhiên cong môi nở một nụ cười tự tin:
"Tôi biết rồi. Lâm Thanh Miên, chẳng phải đây là thủ đoạn cô dùng nhằm thu hút sự chú ý của tôi sao?"
Tôi: "?"
13
Tạ Thụy bước vào phòng nghỉ, mở điện thoại ra. Dù tôi đã block hắn, nhưng do không xóa bạn bè từ trước, hắn vẫn có thể xem lại các tin nhắn cũ.
Trên màn hình, gần như tất cả đều là tin nhắn của tôi.
Tạ Thụy nói: "Trước kia cô cứ đeo bám tôi, tôi làm lơ. Giờ cô giận, block tôi để thu hút sự chú ý, muốn tôi phải đi tìm cô để cả hai lại làm bạn lần nữa đúng không?"
Tôi tức nghẹn một hơi trong lồng ngực:
"Tạ Thụy, cậu nên đi khám khoa thần kinh đi."
"Cô lại mạnh miệng rồi. Tôi quen với mấy trò kiêu căng này của cô rồi."
Hắn nói, ánh mắt di chuyển trên người tôi, tiếp tục: "Tôi thấy hết những thay đổi của cô trong những ngày này rồi. Nói thật, chiến thuật lần này của cô rất thành công."
Tôi liếc nhìn đồng hồ, không còn kiên nhẫn: "Cậu có thể nói tiếng người không?"
Tạ Thụy "A" một tiếng: "Trên mạng đều nói, chỉ có khi bản thân trở nên ưu tú thì mới xứng đáng với người tốt hơn. Không phải vì tôi từng nói cô có bệnh công chúa, nên cô mới cố gắng thay đổi để thu hút sự chú ý của tôi sao?"
"Cậu điên rồi. Tôi cố gắng là vì bản thân, không liên quan gì đến cậu! Thật không biết xấu hổ mà dát vàng lên mặt mình. Tôi đạt giải toàn quốc năm lần, cậu còn dám nói tôi xứng với cậu? Tôi bỏ xa cậu mười tám con phố rồi."
Tạ Thụy nhíu mày: "Kết quả thi tốt nghiệp của tôi cao hơn cô hơn sáu mươi điểm, chẳng phải tôi ưu tú hơn cô sao? Huống hồ cha cô trước đây còn bồi dưỡng tôi, muốn tôi vào công ty hỗ trợ, chẳng phải ông ấy đã thấy rõ năng lực của tôi? Thừa nhận đi, Lâm Thanh Miên, dù không có tiền, người như tôi đi đâu cũng sáng lấp lánh."
Tôi cười qua loa: "Vậy chờ khi cậu thực sự tỏa sáng hãy nói tiếp."
Nói xong, tôi mở điện thoại, gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho Chu Khoa kèm lời nhắn:
[ Gửi cho Từ Nhược Nhược giúp tôi.]
Rồi tôi lách qua Tạ Thụy, bước nhanh ra khỏi phòng nghỉ như thể tránh xa một bệnh nhân tâm thần.
14
Đến chiều hôm ấy, Từ Nhược Nhược đã đến tìm tôi.
"Lâm Thanh Miên, cô gửi ghi âm đó là có ý gì? Cô muốn châm ngòi mâu thuẫn giữa tôi và Tạ Thụy sao?"
Tôi nhíu mày nói: "Châm ngòi? Cậu ta chủ động tìm tôi rồi thảo luận vấn đề xứng hay không xứng gì đó. Chẳng lẽ cô không nên đi chất vấn bạn trai của mình sao?"
"Tôi tin Tạ Thụy, nhưng tôi không tin cô."
Từ Nhược Nhược đáp, ánh mắt nhìn tôi đầy cảnh giác: "Tôi nghe nói từ lâu là cô thích Tạ Thụy, nhưng cậu ấy không ưa gì một đại tiểu thư có bệnh công chúa như cô. Cô đừng hy vọng nữa. Cùng đừng nghĩ rằng chỉ cần dùng mấy thủ đoạn bỉ ổi này là có thể chia rẽ chúng tôi. Cả hai chúng tôi đều có phẩm chất trong sạch, tuyệt đối sẽ không cúi đầu vì cô đâu!"
Nói xong, cô ta xóa bỏ đoạn ghi âm ngay trước mặt tôi, giận đùng đùng rời đi.
Tôi cười nhạo, ánh mắt vô tình lướt qua một góc cây không xa.
Tạ Thụy đang đứng ở đó.
Vừa rồi, lúc Từ Nhược Nhược khiêu khích tôi vì hắn, hắn không đứng ra. Thực tế, Tạ Thụy vốn định tiến đến, nhưng khi nhìn thấy tôi đầy tự tin, rạng ngời, còn Từ Nhược Nhược thì không có gì nổi bật, hắn lại không thể nhấc chân lên nổi.
Tạ Thụy trố mắt một hồi lâu, quay lại phòng cho thuê.
Từ Nhược Nhược xào cơm chiên trứng cho hắn. Hắn vừa ăn cơm chiên trứng, vừa nghe cô ta nói bên cạnh:
"Tiền thuê nhà và điện nước tháng này hơn tám trăm rồi, tiền sinh hoạt mà nhà chị cho không đủ. Tháng sau chúng ta phải tiết kiệm lại. A Thụy, nghỉ hè chúng ta đi làm thêm nhé."
Tạ Thụy gật đầu, nhưng rõ ràng không tập trung: "Được."
Từ Nhược Nhược hành động rất nhanh. Ngày hôm sau, cô ta hưng phấn nói với Tạ Thụy:
"Chị tìm được việc làm thêm dạy kèm cho một bạn nhỏ, tiền lương năm trăm. Chúng ta sẽ dư tiền ăn ngon rồi!"
Tuy nhiên, đến hôm sau, khi Tạ Thụy theo Từ Nhược Nhược đến khu biệt thự mà cô ta dạy thêm, hắn càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc. Đây không phải là chỗ hắn đã ở ba năm trước sao?
Tôi mở cửa sắt biệt thự ra, nhìn thấy hai bọn họ, lập tức nhíu mày xúi quẩy.
Sao cứ như âm hồn bất tán thế vậy?
15
Gia sư là do dì út mời về dạy cho cháu trai, dì ấy bận công việc nên giao cháu lại cho tôi trông coi.
Cuối cùng, tôi vẫn quyết định mở cửa để hai người vào.
Vừa bước vào biệt thự, Tạ Thụy bắt đầu đánh giá xung quanh, chỉ nhìn thoáng qua mà hai mắt hắn đã đỏ hoe.
Tôi nói với bọn họ: “Dạy xong hai tiết hôm nay thì lần sau không cần đến nữa.”
Từ Nhược Nhược lập tức sốt sắng, không giấu nổi sự gấp gáp:
“Dựa vào đâu chứ, Lâm Thanh Miên? Chúng tôi không phải do cô mời, cô có tư cách gì mà đuổi chúng tôi?”
“Bên dì út, tôi sẽ giải thích rõ ràng, rồi sẽ tìm gia sư khác cho cháu tôi. Tam quan của hai người khác biệt quá lớn, đạo bất đồng bất tương vi mưu. Tôi không muốn để các người làm hỏng cháu tôi.”
"Lâm Thanh Miên, cô đúng là lấy việc công trả thù tư!"
Từ Nhược Nhược giận dữ chỉ tay vào mũi tôi mắng: "Công việc gia sư là do chúng tôi kiếm được. Chỉ vì một câu nói của cô mà muốn phá hủy cố gắng của chúng tôi sao? Cô cũng độc đoán quá rồi! Khó trách Tạ Thụy không thích cô!"
Sắc mặt tôi lạnh hẳn xuống.
"Nói về sự cố gắng, chưa chắc hai người đã vượt qua tôi. Hơn nữa, tôi có quyền từ chối các người. Nếu cô thật sự coi tiền bạc như cặn bã, thì cũng đừng nghiêm mặt đi kiếm số tiền này từ tôi."