"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Thỏ Con Cùng Chơi Nào!
Chương 2
"Cha ta đâu phải tức giận chuyện này."
Ta nghiêng đầu ngây thơ nói: "Di nương không biết sao? Cha ta có bệnh."
Thuở thiếu thời cha ta từng là bạch nguyệt quang trong lòng tất cả quý nữ ở kinh thành.
Hắn ngọc thụ lâm phong, nho nhã lịch thiệp, tuổi còn trẻ đã giữ chức Thừa tướng, sau khi tiên đế băng hà còn được phong làm Nhiếp chính vương.
Nhưng hắn có một tật xấu cực kỳ nghiêm trọng, đó là tính chiếm hữu mạnh đến mức đáng sợ.
Phàm là thứ hắn đã đặt tay vào, người khác đừng hòng chạm đến nửa phần, nếu không may chạm một cái, mất mạng cũng xem là nhẹ.
Ban đầu mẹ ta chính là đặc biệt tấn công điểm yếu này của hắn, cứng rắn leo lên giường hắn, trở thành vật sở hữu riêng của hắn.
"Ta nghe nhũ mẫu nói, khi ta vừa mới sinh ra, cha ta mấy lần định bóp c.h.ế.t ta. Chỉ vì ta là miếng thịt rơi ra từ cơ thể mẫu thân, hắn cảm thấy ta không kiểm soát được."
Lăng Nhược Thủy loạng choạng suýt ngã.
"Di nương, ngươi sao vậy?"
"Không, vừa rồi chân quỳ tê rồi."
Nàng ta gấp gáp phản bác: "Ta. . . ta biết Vương gia ôn văn nho nhã, lịch sự nhã nhặn, không, không phải như vậy."
Ta suy nghĩ một chút, khẳng định: "Vậy chắc chắn là vì cha ta yêu di nương đến phát điên rồi."
Lăng Nhược Thủy đứng yên tại chỗ, chấn động như sét đánh: "Hắn, hắn yêu ta?"
Ta gật đầu thật mạnh: "Nếu không với tật xấu của cha ta, làm sao hắn lại đưa di nương vào phủ chứ. Dù sao, di nương là đầu bài ai cũng có thể làm chồng mà~"
05.
Ta đã đánh giá thấp Lăng Nhược Thủy.
Đối mặt với sự xúc phạm ngây thơ vô tội của ta, sau khi nàng ta thay đổi sắc mặt ban đầu, chẳng mấy chốc đã ổn định tinh thần cười gượng.
"Vậy, vậy sao. . ."
Ta vẫn muốn thấy dáng vẻ thỏ tức giận, vì vậy vô tội chớp chớp mắt.
"Đúng vậy, không phải di nương xuất thân từ Hồng Điêu lâu, đã gặp rất nhiều nam nhân sao?"
Lăng Nhược bật ra một tiếng Thủy từ kẽ răng: "Phải."
Nàng ta không nổi giận, nhưng lặng lẽ rút cánh tay đang được ta đỡ ra, cả đường cũng không còn cố gắng dò hỏi tin tức từ ta.
Hơi đáng tiếc, hiếm khi có người nói chuyện với ta, ta vẫn chưa nói đã thèm đây.
Đi đến một sương phòng hẻo lánh trong thiên viện, ta dừng lại.
"Di nương, ngươi ở đây đi, chỗ này cách xa mẹ ta một chút, tương đối an toàn."
Tiểu viện này nằm ở góc tây nam Công chúa phủ, xung quanh được bao bọc bởi những cành trúc, khung cảnh xanh um tươi tốt vào ban ngày khiến lòng người sảng khoái.
Tuy hẻo lánh, nhưng đây lại là nơi yên tĩnh hiếm có.
Lăng Nhược Thủy đến nơi này, cũng khẽ thả lỏng tâm trí: "Cảm ơn ngươi."
"Di nương hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, đêm ta sẽ đến tìm ngươi."
Lăng Nhược Thủy rõ ràng không ngờ đêm khuya ta còn muốn tìm nàng ta, nàng ta một mặt bối rối.
Ta kéo nhẹ tay áo nàng ta, ra hiệu cho nàng ta cúi người ghé tai lại gần.
Ta hạ giọng: "Ban đêm, ta sẽ đưa ngươi đi xem bí mật của cha và mẹ ta."
Mắt Lăng Nhược Thủy sáng lên, gật đầu: "Được."
Nghĩ đến điều gì đó, Lăng Nhược Thủy cũng hạ giọng hỏi ta một câu: "Những nam sủng mà mẹ ngươi nói. . ."
"Ngươi yên tâm, cha ta sẽ không để nam nhân khác vào phủ đâu, mẹ ta cũng không nuôi người trong phủ, đám nam sủng đó hiện ở biệt viện ngoại thành."
Nàng ta thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, ta lại bổ sung: "Mẹ ta chỉ sẽ đưa ngươi qua đó thôi."
Lăng Nhược Thủy sững người, ta đã xoay người nhảy nhót đi về con đường đã đến.
Đi được hai bước, ta lại quay đầu cười ngọt ngào với nàng ta, nheo mắt:
"Di nương, những người trong phủ này ngoài ta ra, ngươi đừng tin ai hết nhé."
06.
Đêm giờ Hợi, ta xách đèn lồng đến trúc viện tìm Lăng Nhược Thủy.
Chưa đi đến gần, từ xa đã thấy nàng ta co ro bên ngoài cổng viện dưới gốc cây, tư thế như muốn giấu mình vào trong cây vậy.
"Di nương, chúng ta đi thôi."
Lăng Nhược Thủy nhìn xung quanh, nắm lấy tay áo ta: "Đợi đã."
"Thù Nhi, chúng ta đi đâu vậy?"
"Đến mật thất của mẹ ta."
Lăng Nhược Thủy còn muốn hỏi thêm, ta cắt ngang: "Mẹ ta cất giữ thứ không tầm thường trong mật thất, di nương, ngươi xem rồi sẽ biết."
Nàng ta quả nhiên ngoan ngoãn đi theo ta.
Công chúa phủ về đêm vô cùng tĩnh mịch, ngoài những chiếc đèn lồng treo dưới mái hiên và tiếng gió nhẹ, không có một chút tiếng người, kỳ quái đến mức khiến người ta lo lắng.
Chưa đi được nửa đường, giọng dò hỏi của Lăng Nhược Thủy đã vang lên.
"Thù Nhi, trong phủ không có hộ binh tuần tra sao?"
"Mẹ ta không thích có người đi lại trong phủ, hơn nữa trước đây mẹ ta là Tướng quân, không sợ có người có ý đồ xấu."
"Ám vệ đều ở quanh tường hoặc bên rìa mái nhà, ta biết vị trí của họ, đã cố tình tránh đi rồi."
Không biết có phải là đã lấy lại tinh thần sau một buổi chiều không, Lăng Nhược Thủy dường như bình tĩnh và thông minh hơn ban ngày không ít.
"Thù Nhi, ngươi đã quá quen thuộc với nơi này, sao ngươi vẫn chưa trốn ra ngoài được?"
"Ta đã trốn ra ngoài, nhưng lại bị bắt về."
Ta dừng bước, chỉ về phía một tòa lầu các không xa trong bóng tối.
Tòa lầu bốn góc đó hoàn toàn không có ánh sáng, dưới ánh trăng, những góc mái cũng chỉ là một màu đen kịt.
Lăng Nhược Thủy mở to mắt nhìn hồi lâu: "Ở đó có gì vậy?"
Ta chỉ vào đỉnh nhọn trên cùng: "Di nương, ngươi nhìn kỹ xem."
Lăng Nhược Thủy nhíu mày nhìn mãi, đúng lúc nàng ta định hỏi lại thì chỗ đỉnh nhọn đó bỗng động đậy.
Không phải tầm nhìn d.a.o động, mà là cái đỉnh nhọn đó đột nhiên bị phẳng đi trong chớp mắt, rồi lại được dựng lên.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy những cột hiên của cả tòa lầu dường như đang nhúc nhích chậm rãi như có sự sống.
Lăng Nhược Thủy kêu khẽ: "Sao tòa lầu lại cử động? !"
"Đó là một đàn dơi, chúng nhớ được mùi của ta. Bất kể ta trốn đi đâu, chúng đều sẽ tìm thấy ta."
Trong bóng tối, ta nói đầy hàm ý sâu xa:
"Ngăn cản ta trốn ra ngoài chưa bao giờ là cha mẹ ta, mà là những thứ ẩn náu trong bóng tối."
07.
Ta dẫn Lăng Nhược Thủy đến một khu viện hoang vắng hẻo lánh, vạch một mảng cỏ dại trong viện, lộ ra địa đạo bên trong.
Ta để đèn lồng trên mặt đất, gọi Lăng Nhược Thủy xuống.
Nàng ta đứng ở lối vào địa đạo, do dự không quyết.
Ta ngẩng đầu hỏi: "Di nương, ngươi không muốn biết bí mật của cha mẹ ta là gì sao?"
Từ xa, một con chim sẻ đột nhiên bay từ cành cây đến, đậu xuống bãi cỏ.
Sự xuất hiện của con chim sẻ dường như khiến Lăng Nhược Thủy có thêm dũng khí, nàng ta hít sâu: "Đi thôi."
Liếc nhìn con chim sẻ đó, ta thầm khẽ nhếch môi, xoay người xuống địa đạo.
Hai bên địa đạo thắp đuốc, ta dẫn Lăng Nhược Thủy đi quanh co, cuối cùng trước mặt xuất hiện một phòng đá có kích thước như phòng sách.
Trên giá gỗ của căn phòng đá bày đầy châu báu cổ vật đủ loại, còn ở tầng trên cùng của giá gỗ, lại chỉ có một chiếc hộp lưu ly hình vuông đặt cô độc.
Trong hộp lưu ly, là một viên ngọc hình thoi đỏ như có thể nhỏ máu.
Lăng Nhược Thủy vừa nhìn đã thấy viên ngọc đó, hơi thở của nàng ta lập tức ngừng lại, vô thức nhấc chân chạy đến.
Ta kéo nàng ta lại: "Di nương cẩn thận, ở đây có cơ quan đấy."
Lăng Nhược Thủy cúi đầu nhìn ta, ánh mắt đó sáng đến mức đáng sợ.
"Thù Nhi. . ."
Một tiếng "bộp" trầm đục cắt ngang lời nói của nàng ta, ta giơ ngón tay đặt lên môi: "Suỵt."
Ta kéo nàng ta đi đến bên cửa sổ nhỏ ở bên phòng đá, kéo một cái thùng gỗ qua, dẫn nàng ta đứng lên trên.
Ở đầu bên kia của cửa sổ nhỏ, trong một căn phòng đá được bài trí như cung điện ngủ, cha và mẹ ta đang ở giữa màn trướng.
Trong phòng có khói mờ ảo ngăn cản tầm nhìn, chỉ có thể thấy bóng dáng của cha ta đang bị xích trói trên giường, còn có bóng lưng mẹ ta đang cầm roi dài đứng ở cuối giường.
Mẹ ta vẫn dùng giọng nói dịu dàng của bà ấy: "Phu quân à, chàng không ngoan như vậy, ta nên phạt chàng thế nào đây?"