Ta Dùng Toán Học Tranh Sủng Ở Hậu Cung

Chương 8



Hai canh giờ sau. 

Ta uống hết cốc trà thứ năm, chép miệng nói: "Trên đây là cách chứng minh số thập phân vô hạn không tuần hoàn nhất định là số vô tỉ. Chúng ta còn có thể tìm ra phương pháp phổ thông để chuyển số thập phân vô hạn tuần hoàn thành dạng phân số, từ đó có thể chứng minh một số là số vô tỉ tương đương với việc nó vô hạn không tuần hoàn." 

Hoàng hậu dụi mắt, cảm thán: 

"Thật sự cảm ơn ngươi, bổn cung đã lâu không ngủ ngon như vậy." 

"Đây là điều thần thiếp nên làm." Ta mỉm cười dịu dàng. 

Có lẽ ta và Hoàng hậu đều cảm thấy đối phương không phải là người. 

Bệnh của Hoàng hậu vẫn chưa khỏi, Ngọc Phi đã bắt đầu nhảy nhót. Lúc thì sắp xếp một đám cung nữ đến Ngự hoa viên hái sương trên cánh hoa, lúc thì đích thân nấu canh cho Hoàng thượng khiến cả cung đều biết, còn lập cả Hải Đường thi xã gì gì đó, tóm lại là ra sức phô trương sự tồn tại, giống hệt như lão Trump trung bình mỗi phút đăng bảy cái Tweet vậy. 

Có lẽ đã không chịu nổi việc suốt sáu năm kể từ khi được sắc phong làm Hoàng hậu mà không được các phi tần trong hậu cung đến chào hỏi sớm tối, Hoàng hậu dù đang bệnh vẫn gượng dậy triệu tập mọi người đến "hàn huyên" từ sáng sớm. Thực chất, đây chắc là một màn đấu khẩu công khai với Ngọc Phi. 

Tâm hồn háo hức xem drama của ta đã không thể kiềm chế được nữa. 

Chúng ta ngồi bóc hạt dưa trong cung Hoàng hậu được một lúc thì Ngọc Phi mới khoan thai bước đến, trên người khoác một tấm màn tuyn rực rỡ đủ màu. 

Hoàng hậu vừa mới tươi cười bỗng sa sầm mặt xuống nhìn về phía Ngọc Phi, cười lạnh: "Đúng là một một bộ váy yên vân quyến sa bích hà kim sí phượng vĩ bách hoa độ điệp xinh đẹp." 

Ta lộ vẻ mặt như ông già trên tàu điện ngầm đang nhìn điện thoại - đúng là một chiếc màn tuyn bách hoa độ mang cái tên có thể mắng người. 

Nhưng cái tên này chẳng có chút logic nào, mỗi từ mỗi cụm đều méo mó toát lên vẻ " Hoa hòe loè loẹt" khó tả. 

Ngọc Phi cười đầy vẻ kiêu ngạo: "Chẳng hay Hoàng hậu nương nương cũng thích bộ váy yên vân quyến sa bích hà kim sí phượng vĩ bách hoa độ điệp này sao?" 

Hoàng hậu lạnh lùng đáp: "Muội muội trẻ đẹp, bộ váy yên vân quyến sa bích hà kim sí phượng vĩ bách hoa độ điệp này mặc trên người muội muội mới càng thêm rực rỡ." 

Ngọc Phi giả vờ khiêm tốn: "Bộ váy yên vân quyến sa bích hà kim sí phượng vĩ bách hoa độ điệp này không lấy sự rực rỡ làm điểm nhấn. Nương nương khí chất trang nghiêm, chắc hẳn mặc bộ váy yên vân quyến sa bích hà kim sí phượng vĩ bách hoa độ điệp này cũng sẽ rất đẹp. Tuy nhiên bộ váy yên vân quyến sa bích hà kim sí phượng vĩ bách hoa độ điệp này là do Hoàng thượng ban thưởng, e là không thể đem ra để lấy lòng nương nương được." 

...  

Khoan đã, hạt dưa trong tay bỗng nhiên chẳng còn ngon nữa. Hai người đấu khẩu kiểu gì thế này, so xem ai nói lắp trước à? Khuyên hai người nên lập nhóm tấu hài luôn đi, chắc còn kiếm được nhiều tiền hơn làm phi tần của Hoàng đế. 

Nói một hồi lâu mà hai người vẫn chưa phân thắng bại, nhưng cả hai đều không ai chịu nói một câu không có từ "váy yên vân quyến sa bích hà kim sí phượng vĩ bách hoa độ điệp". Ngọc Phi hôm nay đã đến muộn, lại còn nói nhiều như vậy, ta còn chưa ăn sáng, bụng đang sôi réo ầm ĩ rồi đây. 

Nhưng không có cách nào, mọi người đều đói, đối mặt với hai vị Phật sống này, ta thật sự không muốn thu hút sự chú ý của bọn họ...  

Đột nhiên bọn họ im bặt, ta quay đầu lại thì thấy Lý Đức Toàn đang bước vào, hành lễ với Hoàng hậu. 

Cái đệt. 

Không phải chứ. 

"Hoàng hậu nương nương... " Lý Đức Toàn cười híp mắt mở lời, liếc nhìn ta một cái. 

Ta nổi lên một linh cảm chẳng lành. Không không không, hy vọng không phải như ta nghĩ. 

"... Hoàng thượng hôm nay... " 

Ta kinh hãi nhìn bờ môi sáng bóng của ông ấy. 

"... Mời Minh Chiêu Dung... " 

Van ngươi, có đánh ta hay bắt ta đi cọ nhà xí cũng được, chỉ cần đừng...  

"... Đến cùng ăn sáng." 

... Xong đời. 

"Nên sai nô tài đến mượn người từ chỗ của Hoàng hậu nương nương." Lý Đức Toàn cười trông hệt như Hắc Ma Tiên Tiểu Nguyệt. 

Ta co rúm người lại, đáng thương nhìn Hoàng hậu. 

May mắn thay, khi không buồn ngủ Hoàng hậu vốn cũng không thích nhìn mặt ta, nàng ta phất tay tỏ vẻ độ lượng, ra hiệu cho ta lui. 

Ta vội vàng đứng dậy, hành lễ định đi. 

"Đứng lại." Lần đầu tiên trong ngày Ngọc Phi nói câu không có cụm " váy yên vân quyến sa bích hà kim sí phượng vĩ bách hoa độ điệp". 

Ta rụt cổ lại, đành ngoan ngoãn quay về. 

 Ngọc Phi đánh giá ta một lúc rồi chỉ vào ta hỏi Hoàng hậu: "Nàng ta được sủng ái lắm à?" 

Hoàng hậu lạnh lùng nói: " Ngọc Phi, đây là cách nói chuyện với Hoàng hậu sao?" 

Ta run rẩy, không dám đứng cũng không dám quỳ. 

 Ngọc Phi cười khinh miệt: "Hoàng hậu? Ngươi cho rằng ngươi còn được làm Hoàng hậu bao lâu nữa?" 

Ta và đám phi tần bên cạnh đều dỏng tai lên, bà mọe, giờ mới đến phần chính à? 

Thấy họ dường như đã quên ta, ta lén lùi hai bước đứng xem, tránh bị vạ lây. 

Giọng điệu của Hoàng hậu lại bình tĩnh đến lạ thường: "Ngọc Phi thấy sao?" 

"Hoàng hậu nương nương thật sự đang bệnh sao? Người bệnh thường ăn ít ngủ nhiều, nhưng quầng thâm dưới mắt nương nương, chắc là do lo lắng quá độ nên không ngủ được phải không?" Ngọc Phi đắc ý nói. 

... Ta thấy chứng mất ngủ của Hoàng hậu cũng không quá nghiêm trọng đâu, lúc nghe chuyển đổi âm tiết nàng ta ngủ đến chảy cả nước miếng cơ mà. 

Hoàng hậu lạnh lùng nhìn nàng ta, không nói gì. 

Ngọc Phi thấy nàng ta không nói, cười bảo: "Trong hậu cung ai mà không biết, ta và Hoàng thượng là thanh mai trúc mã, ngôi vị Hoàng hậu này của ngài, chính là Hoàng thượng để dành cho ta." 

Ủa? Có chuyện này à? 

Hoàng hậu bỗng cười phá lên, đáy mắt tràn đầy vẻ chế giễu. 

Xem ra hai người này đang nổi lửa chiến tranh, hoàn toàn quên mất ta, ta lén nhìn Lý Đức Toàn, dùng ánh mắt hỏi: Chúng ta chuồn chứ? 

Lý Đức Toàn dùng ánh mắt đáp: Tổ tông ơi, người điên rồi sao? 

Ta: Vậy làm sao bây giờ? 

Lý Đức Toàn: Ta cũng không biết. 

Trong điện yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng cười của Hoàng hậu. Cười xong, nàng ta mới nói: "Sao, ngươi thật sự nghĩ ngươi có thể thay thế bổn cung?" 

Ngọc Phi kiêu ngạo đáp lời: "Hoàng thượng lạnh nhạt với nương nương, chính là đang dọn đường cho ta." 

"Ngươi sai rồi.” Mặt Hoàng hậu đầy vẻ mỉa mai, "Hoàng thượng lạnh nhạt với bổn cung là vì bổn cung đã làm sai chuyện. Dù bổn cung có chết, người có thể lên ngôi Hoàng hậu cũng tuyệt đối không phải là Ngọc Phi ngươi đâu." 

"Không phải thiếp thì còn ai?" Nụ cười của Ngọc Phi pha lẫn vẻ giận dữ, "Chỉ biết nói bậy." 

Hoàng hậu cười lạnh: "Là ai cũng tuyệt đối không phải là ngươi." 

Ngọc Phi đột nhiên chỉ vào ta, hỏi Hoàng hậu: "Là nàng ta sao?" 

Hả? 

Ta mặt đầy ngơ ngác. 

Hoàng hậu không đáp lời, lười biếng tựa vào đệm mềm phía sau, cười khẽ: "Ngươi đang thẩm vấn bổn cung à?" 

"Có phải ngươi không?" Nàng ta quay sang ta, hỏi. 

Ta run rẩy: "Thần thiếp không biết." 

Nàng ta hừ lạnh một tiếng, nhìn ta, hỏi: "Ngươi thì biết cái gì?" 

?? 

Câu hỏi quen thuộc này? Ta nên nói gì đây? Giỏi toán hay ăn cay cừ khôi? 

Hoàng hậu ngắt lời: "Nàng ta biết giải bài toán gà thỏ chung chuồng." 

... Sao lại nói vậy chứ! 

Ta vừa định nói gì thì thấy ánh mắt Ngọc Phi nhìn ta bỗng sững lại, mắt nàng ta lập lòe một lúc lâu rồi ngập ngừng thốt ra tám chữ: 

"... Giàu mạnh dân chủ văn minh công bằng?" 

Ta cũng sững người. 

Khoan đã... ngươi có thật sự hiểu từ thứ hai mình vừa nói có ý nghĩa gì không? 

...  

Chương trước Chương tiếp
Loading...