Ta Dùng Toán Học Tranh Sủng Ở Hậu Cung

Chương 11



Đêm Giao thừa, Hoàng thượng thiết yến mời quần thần, còn mời cả một vài thủ lĩnh dân tộc thiểu số từ phương Tây.

Ta và đám phi tần ngồi sau bức rèm mỏng, để tránh bị ngoại thần nhìn thấy.

Có một thủ lĩnh mặt đen đỏ, để râu rậm, nhìn ai cũng đầy vẻ khinh miệt, thỉnh thoảng còn đưa ánh mắt dò xét về phía bức rèm che các phi tần, khiến ta rất muốn móc mắt hắn ta ra.

Ăn được nửa bữa, tên râu rậm này bắt đầu gây sự, lúc thì nói rượu nước của Trung Nguyên không thơm bằng rượu sữa dê của bọn họ, lúc lại nói thịt bò khó ăn, thịt cá tanh. Ta và đám phi tần tức đến đấm ngực dậm chân, hận không thể xông ra xé nát miệng hắn ta. Ngược lại, Hoàng thượng vẫn luôn bình thản, trước tiên sai người đổi rượu sữa cho hắn ta, sau đó lại thay thịt cá bằng đĩa vàng đựng hoa quả để khử tanh cho hắn ta.

Hắn ta ăn vài miếng, có lẽ thực sự không tìm ra được chỗ nào không hợp khẩu vị nữa, cười lớn đổi giọng: "Vốn đã nghe nói đất đai Trung Nguyên phì nhiêu, quả nhiên danh bất hư truyền."

Hoàng thượng khiêm tốn gật đầu.

Tên râu rậm tiếp tục nói: "Đáng tiếc đất đai phì nhiêu, thường khiến người ta không nghĩ đến chuyện tiến thủ. Người Trung Nguyên, không thông minh bằng dân du mục chúng ta."

?

Này cái tính khí nóng nảy của ta, má nó, Thuần Phi Cố Tri Xuân các ngươi đừng có cản ta, để bà đây dạy cho thằng cháu này làm người.

Hoàng thượng qua tấm rèm liếc ta một cái, bảo ta ngồi yên đừng có lải nhải.

Ta đành phải ngồi xổm trên ghế, trông hệt như một con ếch đang bị nghẹn.

Hoàng thượng không lộ vẻ không vui trên mặt, ngược lại bình tĩnh hỏi: "Sao lại thấy thế?"

Tên râu rậm đắc ý: "Bộ tộc chúng ta nghìn năm trước từng có một vị trí giả, trước khi chết để lại một đề bài rất khó mà không ai giải được. Nửa năm trước, bộ tộc ta có mười dũng sĩ, bàn bạc ba ngày ba đêm, đã giải được đề này."

Nghe đến chữ "đề", sắc mặt Hoàng hậu bên ngoài rèm trắng bệch đi trông thấy.

Hoàng thượng đã được ta huấn luyện bằng chiến thuật biển đề bao lâu nay, giờ đã tinh thông lý thuyết số thực, vi tích phân, giới hạn, định thức và nhiều nội dung khác, vung tay cười nói: "Không ngại nói ra cho trẫm nghe thử."

Tên râu rậm vuốt vuốt râu, nói: "Nói rằng trí giả này để lại 17 con bò làm di sản, con cả được 1/2, con thứ 1/3, con út 1/9, xin hỏi Hoàng thượng, nên chia như thế nào?"

Ta suýt bật cười sau bức rèm, không thể nào, không thể nào có người thật sự định dùng kiểu đố chữ cổ xưa này để bắt nạt tiểu Hoàng đế nhà ta chứ?

Quả nhiên, hắn trầm ngâm một chút rồi cười nói: "Ba phần bò này cộng lại không phải tổng số, mà là 17/18."

Tên râu rậm sững người, hừ lạnh một tiếng, giận dữ ngồi xuống.

Hoàng thượng vẫy tay, cười nói: "Đừng vội ngồi, trẫm còn một việc muốn nói."

Tên râu rậm đành phải miễn cưỡng đứng dậy: "Hoàng thượng cứ nói."

"Bộ tộc Ngao Ngao các ngươi, số lượng cống nạp mỗi năm là bao nhiêu?"

Tên râu rậm thô lỗ nói: "Mỗi năm dâng lên Hoàng thượng một phần mười gia súc mới sinh."

"Năm nay các ngươi tổng cộng có bao nhiêu gia súc mới sinh?"

"Hai nghìn con." Tên râu rậm có vẻ đắc ý.

Hoàng thượng cười cười, hỏi tiếp: "Là đúng hai nghìn sao?"

Tên râu rậm sững người, mới nói: "Hai nghìn một trăm hai mươi ba."

"Một phần mười này, dường như không dễ chia nhỉ." Hoàng thượng làm ra vẻ mặt khó xử, còn ta thì suýt cười phun nước sau bức rèm.

Tên râu rậm cũng sững người, hiển nhiên không nghĩ ra cách đối phó.

Hoàng thượng ngừng một chút, rồi cười rộng lượng nói: "Thế này, trẫm cho ngươi mượn một vạn bảy nghìn tám trăm bảy mươi bảy con, để cho ngươi đủ hai vạn con."

Tên râu rậm tính toán trong lòng, phát hiện mình chỉ còn một trăm hai mươi ba con, giận dữ nói: "Sao Hoàng thượng có thể chia như vậy!"

Hoàng thượng làm vẻ mặt ngạc nhiên: "Chẳng phải mười dũng sĩ của các ngươi chia di sản người ta cũng thế sao? Ba người con trai mượn người ta một con bò, con cả nợ 1/2, con thứ nợ 1/3, con út nợ 1/9, còn khoản nợ 1/18 con bò lẽ ra phải dùng 1/18 con bò còn lại để trả, nhưng cuối cùng lại dùng cả một con bò để trả nợ, là dùng phần trí giả không định chia cho con trai để trả nợ thay ba người con, điều này có lẽ không công bằng."

Ta nghe mà sôi sục nhiệt huyết, ghê gớm, tiểu Hoàng đế, mãi mãi là thần tượng.

Tên râu rậm ngẩn người, rồi tức giận đập mạnh bát xuống bàn, mặt đầy giận dữ: "Hoàng thượng nói nhiều như vậy, chỉ để chứng minh mười dũng sĩ bộ tộc Ngao Ngao của ta chia di sản sai sao?"

Hoàng thượng lắc đầu: "Ngươi vừa nói người Trung Nguyên ngu dốt, trẫm chỉ muốn chứng minh ngươi nói sai."

Ta thật muốn xông ra ôm hắn hôn một cái.

Một đại thần rõ ràng nhanh hơn ta, đứng dậy ngay...

Lập tức chắp tay với Hoàng thượng, nói: "Hoàng thượng thông tận tỏ tường, chúng thần bạo gan dám hỏi Hoàng thượng một câu, sao lại có thể nhìn ra lỗ thủng của đề này được.”

Nụ cười trên khóe miệng ta cứng đờ trên mặt, quả nhiên câu nói tiếp theo của Hoàng thượng khiến ta có một dự cảm không lành.

"Điều này không phức tạp, khi trí giả chia di sản, tổng số là mười bảy, chứ hoàn toàn không phải mười tám."

Ta liên tục gật đầu, đại ca à đừng nói tiếp nữa được không, giữ vẻ lạnh lùng không tốt sao!

Tuy nhiên, thế sự luôn trái với ý nguyện. Hoàng thượng tiếp tục nói: "Trẫm muốn các ái khanh có mặt ở đây nhớ kỹ một câu, phải nhớ tổng lượng của mình là gì. Có được tổng lượng rồi mới dễ phân chia. Con số 1 này chính là tiền đề của tất cả."

Ta luống cuống nhìn chằm chằm vào hắn, tổ tông ơi, cầu xin ngài đừng nói tiếp nữa.

Hắn nói một cách chắc nịch: "Việc lớn việc nhỏ, bất kể đánh giá thế nào, đều phải xem xét kỹ lưỡng xem có đánh giá sai tổng lượng mình có hay không, đó chính là giới hạn."

Tim ta đập thình thịch, may mà Ngọc Phi đã chết, nếu không thì...

Hoàng thượng nói một cách dõng dạc:

"Biểu thị bằng một!"

... Ta che mặt.

Không ngờ, quần thần phấn chấn, đồng loạt vung tay đứng dậy, đồng thanh hô vang:

"Biểu thị bằng một!"

"Biểu thị bằng một!"

"Biểu thị bằng một!"

Sử sách ghi lại, ngày mồng ba tháng chín năm Thừa Thanh thứ tám, hai mươi tên thích khách ở điện Hợp Hoan mưu sát Thừa Thanh Đế và Minh Tiệp dư bất thành.

...

Mồng một tháng giêng năm Thừa Thanh thứ chín, Hoàng hậu Vương thị thừa nhận tội lỗi, tự xin được ban chết bằng lụa trắng. Thừa Thanh Đế nghĩ đến tình nghĩa phu thê, không ban chết cho Vương thị, chỉ phế bỏ vị trí Hoàng hậu, bắt nàng ta cạo đầu đi tu để sám hối tội lỗi.

...

Mồng ba tháng chín năm thứ mười, Thừa Thanh Đế lập Minh Phi Thẩm thị làm Hoàng hậu. Từ đó, đế hậu sống bên nhau đến cuối đời, tình cảm ngày càng sâu đậm.

...

Ngày hai mươi tháng tám năm thứ mười lăm, Thừa Thanh Đế đích thân xuất chinh đến Tây Bắc, mười trận đều thắng bộ tộc Ngao Ngao. Thủ lĩnh bộ tộc Ngao Ngao bị bắt, trên đường khải hoàn giả vờ cắn lưỡi tự tử để dụ Thừa Thanh Đế lại gần, rồi bất ngờ rút dao độc đâm bị thương ngài.

Rạng sáng ngày hai mốt tháng tám năm thứ mười lăm, Thừa Thanh Đế băng hà.

Cùng ngày, Hoàng hậu Thẩm thị ở kinh thành  không bệnh tật gì đột nhiên qua đời, hưởng thọ chỉ hai mươi bốn tuổi.

Ngày hai mươi lăm tháng tám, tin Thừa Thanh Đế băng hà truyền về kinh thành. Ba ngày sau, linh cữu được đưa về kinh, hợp táng cùng Hoàng hậu Thẩm thị tại lăng Minh An.

 

 

Hết -
Ngoại truyện:

Một nghìn năm sau, Minh An Đế lăng.

Ngọn đèn trường minh cháy suốt hơn nghìn năm khẽ lay động rồi tắt ngấm. Trong bóng tối vang lên tiếng gõ nhẹ.

"Là ở đây." Có người nói khẽ.

Sau một hồi ma sát trầm đục, cánh cửa chạm ngọc thủy tinh chủng của phòng mộ được mở ra.

"Bật đèn." Người đó lại nói.

"Khoan đã, chúng ta đi cả quãng đường nãy giờ mà chẳng gặp chuyện gì, có phải quá lạ không?" Một giọng khàn khàn cất lên.

"Không sao." Lần này là một giọng nam nhạt nhòa.

Sau tiếng sột soạt nhẹ, một ngọn đèn vàng vọt được thắp lên ở góc phòng mộ. Dưới ánh đèn có bốn người đứng, một người mặc đồ đen, đeo kính đen, một người thân hình to lớn, bụng khá phệ, một người mặc áo hoodie đứng ở góc, không thấy rõ vẻ mặt, người đứng giữa là một gã đầu trọc.

"Lạ kỳ lạ." Gã mập lên tiếng trước: "Dọc đường đi trong lăng mộ này có không ít đồ tốt, đến tận chính điện mộ rồi mà còn chẳng thấy ma nào."

Gã mặc hoodie có vẻ lạnh lùng đưa tay chạm vào đèn trường minh, sắc mặt hơi nhíu lại: "Ngọn đèn này vẫn còn ấm."

Gã trọc đầu vươn tay đập vào bờ mông mềm mại của gã mập: "Mày mở cửa mạnh quá nên làm cho đèn bị động khí sao?"

"Mẹ kiếp mày nói bậy, ông đây là chuyên gia. Hơn nữa, cái đèn chết tiệt đó ở phía sau quan tài, ông đây chỉ mở cái cửa thôi, có phải là gây bão đâu." Gã mập la lên.

Gã đeo kính đen huýt sáo, cười nói: "Vậy là gặp ma rồi. Không có bóng người mà tắt được đèn trường minh, không phải ma thường đâu."

Gã mập quăng cái ba lô nặng trĩu xuống đất: "Mặc kệ có ma hay không, trên đường đi cái gì nên lấy thì đã lấy, không nên lấy thì cũng lấy rồi, có sao đâu."

Bốn bức tường phòng mộ được trang trí với những bức tranh vẽ tường lộng lẫy bằng bột vàng, sát tường bày biện nhiều bộ đồ vàng bạc ngọc quý.

Chính giữa là hai quan tài gỗ trầm hương đặt song song, cỗ lớn hơn chạm khắc rồng vàng năm móng, cỗ nhỏ hơn vẽ bức tranh bách điểu chầu phượng.

Gã trọc đầu dường như vẫn còn do dự, ngước nhìn quanh phòng mộ một lượt rồi mới thở dài: "Mở quan tài đi, mở cái nhỏ trước."

Nắp quan tài ngàn năm bụi phủ được mở từng lớp, khi tấm ván gỗ lim cuối cùng được nhẹ nhàng dời đi, trong phòng mộ vang lên ba tiếng "đệt" đồng thanh.

"Trống rỗng?"

"Nói nhảm, không phải chỉ là không có xác thôi sao, có nhiều báu vật thế này mà mày mù à?" Gã mập thò tay vào, sờ một cái ấn vàng to bằng ngón cái.

"Đúng vậy." Gã đeo kính đen đẩy kính.

"Nhiều ngọc trai đen thế này, người phụ nữ này là nàng tiên cá biến thành à? Đống này là đá trà hương, cái này là gì, thanh lưu ly? Còn mấy miếng này là cái gì? Lão Tề nhìn xem." Gã mập đụng đụng vào gã đeo kính đen.

"Theo kinh nghiệm chăn bò nhiều năm của tôi, đây là xương bò sữa." Gã đeo kính đen nói.

"Dùng làm gì?"

"Không biết." Gã đeo kính đen trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có khi nàng ta muốn nấu một nồi trà sữa trân châu thêm thạch dừa?"

Gã mập tát cho anh ta một cái: "Nói bậy, thời đó có cái khỉ gì là trà sữa trân châu."

Gã mặc hoodie ngắt lời: "Đừng động vào đã, mở quan tài chính."

Gã mập nhe răng cười, xoa xoa tay đi về phía quan tài chính, nói: "Cái này chắc chắn có nhiều đồ tốt hơn, các cục cưng yêu quý, ngoan ngoãn chờ ông đây sủng ái nhé."

Gã trọc đầu đá cho anh ta một cái: "Đừng có nói lung tung."

Nửa tiếng sau, gã mập thở hổn hển đẩy tấm ván quan tài cuối cùng ra.

"Má nó, cái này lắm nắp ghê."

Gã trọc đầu thò đầu vào nhìn: "Bên trong có hai bộ xương trắng ôm nhau."

"Ghê thật, tình cảm phết." Gã đeo kính đen nói.

"Còn gì nữa không?"

"Không còn gì khác, chỉ có một cái hộp." Gã trọc đầu nói.

"Để tôi mở, để tôi mở." Gã mập nhảy lên nói.

Gã mặc hoodie khẽ ngắt lời: "Tốt nhất đừng mở."

Gã mập chẳng thèm để ý, vươn tay đẩy luôn cái nắp hộp ngọc ra.

"Đệt?"

Mọi người xúm lại xem, chỉ thấy bên trong là một đống giấy vụn màu xám.

"Mẹ kiếp, vừa nãy đây là tờ giấy có chữ." Gã mập tiếc nuối nói: "Tiếc là tôi mới nhìn một cái đã hóa thành tro."

Sắc mặt gã mặc hoodie hơi biến đổi, nhìn về phía hai bộ hài cốt trong quan tài.

"Đây chắc là thứ rất quan trọng với chủ mộ. Tình hình không ổn lắm."

"Xin lỗi." Gã mập giật mình, vội vàng đậy nắp hộp lại đặt về chỗ cũ, còn niệm một câu A Di Đà Phật.

"Đi nhanh." Trên mặt gã đeo kính đen cũng lộ vẻ nghiêm trọng.

"Không phải..." Gã mập nhặt cái ba lô đầy vàng bạc châu báu của mình lên, vội vàng đi theo ra ngoài, vừa đi vừa nói: "Mù ơi, tao thấy suy đoán trà sữa trân châu của mày có lý đấy, mày đoán xem trên tờ giấy viết gì?"

"Gì?"

Một đoàn người đi ra khỏi phòng mộ, gã mập lẩm bẩm một câu.

Gã trọc đầu sững người, mặt đầy vẻ ghê tởm đá cho anh ta một cái: "Mày có bệnh à, đầu óc toàn rác rưởi."

"Không phải, thật mà..."

Bốn bóng người biến mất ở khúc quanh của đường hầm mộ, cánh cửa đá nặng nề của phòng mộ nhẹ nhàng khép lại.

Ngọn đèn trường minh lay động một cái, rồi lại sáng lên.

Một giọng trầm thấp vang lên từ từ trong phòng mộ:

"Thẩm Phi Anh, tốt nhất nàng nên giải thích rõ cho trẫm, ba chữ đó rốt cuộc là gì."

Không khí đông cứng lại một lúc, rồi vang lên một giọng nữ yếu ớt:

"Anh anh ưm ưm..."

Chương trước
Loading...