Quý Phi Siêu Quý

Chương 6



"Trông nàng rất phú quý." Hắn trả lời cũng nhanh.

"Chàng cũng khiến ta trở nên rất phú quý."

"Chúng ta cùng nhau làm cho đất nước của chúng ta trở nên phú quý."

"Quý Tử, nàng đúng là Quý Tử của ta."

Nụ hôn của hắn dồn dập, trái tim ta rung động.

Ngoại truyện của Tiêu Hỷ Kết

Từ khi sinh ra, mọi người đều gọi ta là Tiểu Ngốc.

Chỉ có nàng là khác, nàng gọi ta là Tiểu Mập.

Những người khác chê ta ngốc, chỉ có nàng chăm chú lắng nghe ta nói hết câu, nàng nói ta không ngốc, chỉ là nói lắp một chút.

Nhưng nàng rất ít khi vào cung.

Mọi người đều nói Thái phi khiến ta trở nên ngốc như vậy, ta rất sợ Thái phi.

Mỗi lần Thái phi nhìn thấy ta, ta đều đang bị cung nữ và thái giám trêu chọc.

Cuối cùng có một lần, bà ta thấy ta nằm rách rưới trong vườn hoa.

"Lại bị bắt nạt à?" Bà ta nhìn xuống ta từ trên cao, trong mắt đầy vẻ khinh thường, nhưng khác với sự ghét bỏ của những người khác.

Sau này ta mới biết, đó gọi là "chỉ hận rèn sắt không thành thép".

Ta run rẩy gật đầu.

12

Ngày hôm sau, Thái phi nói với phụ hoàng rằng ta quá mập, nên đến nhà tướng quân rèn luyện.

Phụ hoàng luôn nghe lời bà ta, đêm đó ta được đưa đến tướng quân gia.

Ta rất buồn, quả nhiên không ai thích ta.

Ta tưởng mình sẽ bị bắt nạt tiếp, nhưng người trong phủ tướng quân rất nhiệt tình.

Ta còn gặp được nàng, thì ra nàng tên là Lý Quý Tử.

Nghe là biết tên do phụ hoàng đặt. Tên của ta và đệ đệ là Hỷ Kết Lương Duyên, huynh muội cùng nhà họ là Tảo Sinh Quý Tử.

Mỗi ngày nàng đều gọi ta đi chơi cùng, Tảo Sinh ca ca dẫn bọn ta đi trộm trứng chim, bắt châu chấu.

Nàng không bao giờ bắt được châu chấu, thấy nàng buồn, ta dùng lá sậy đan một con châu chấu cho nàng.

Nàng rất ngạc nhiên, liên tục khen ta là người thông minh nhất thiên hạ. Nàng nói người ngốc gọi là quả trứng ngốc, ta thông minh nên phải gọi là quả trứng thông minh.

Nàng thích mặc quần áo đẹp, thấy ta ăn mặc giản dị thì cũng trang điểm cho ta lộng lẫy như châu báu.

Lúc huấn luyện ta tưởng tướng quân sẽ trách mắng, nhưng không ngờ ông ấy lại khen ta lộng lẫy, còn cho ta xem bộ sưu tập áo giáp của ông ấy, quả thật rất rực rỡ.

Biết nàng thích sự lộng lẫy, ta cũng bắt đầu chải chuốt, ta muốn trở thành một nam nhân lộng lẫy xứng đáng với Quý Tử.

Tảo Sinh ca ca mang về một con ch.ó săn từ doanh trại, con ch.ó săn này tên là Mỹ Nhân, đã mang thai.

Quý Tử nói, khi Mỹ Nhân sinh con, sẽ cho ta một con dễ thương nhất để mang về cung, gặp chó như gặp nàng.

Đúng vậy, nhất định phải là con dễ thương nhất, như vậy mới giống nàng.

Nàng nói khi chó con sinh ra, sẽ đặt tên là Vượng Tài, hy vọng sau này ta sẽ hưng vượng phát tài.

Nhưng ta không đợi được nữa, sức khỏe phụ hoàng ngày càng sa sút, phụ hoàng cho ta một mảnh đất phon, rồi đuổi ta đi.

Ta đi quá vội.

Ta không đủ thông minh, ở phủ tướng quân cũng không rèn luyện được gì nhiều.

Nhưng ta nhớ từng món ăn nàng thích. Thịt kho mật ong, heo hấp bát bảo, vịt nhồi gạo nếp, gà xông khói bụng trắng, súp cua, bí đao nhồi thịt, bánh cuốn chiên, miến trộn, bánh quế hoa.

Ta rất sợ nàng quên ta, nên bắt đầu viết thư, nhưng quá xa, thư không gửi được.

Ta rất sợ nàng quên ta, nhưng chỉ có dịp Tết mới được gặp nàng, mới có thể đưa thư cho nàng.

Lúc này, Thái phi tìm đến ta, bà ta nói có thể cho ta ở bên cạnh Quý Tử.

Thế là ta đổi linh hồn với bà ta, hơn nữa còn hứa không được nói ra chuyện này.

Cuối cùng ta cũng được ở bên nàng.

Nhưng nàng lại gả cho Hoàng đệ.

Quà và thư ta cũng quên mang cho nàng, hy vọng Thái phi đến vào dịp Tết đừng quên.

Ở bên nàng thật sự rất vui.

Có vẻ nàng thật sự rất thích Hoàng đệ.

Ta không nên vẽ nhiều rùa như vậy, nàng phát hiện ra ta rồi, không ôm ta nữa.

Nàng cãi nhau với Hoàng đệ, về nhà mẹ đẻ. Ta không yên tâm, gây náo loạn một trận, cũng bị Hoàng đệ đưa đến chỗ nàng.

Nàng bị một nữ nhân gầy bắt đi, ta lén theo họ, nhưng họ đi quá nhanh.

Ta đành phải cưỡi ngựa đuổi theo, nhưng ta không biết cưỡi ngựa, con ngựa này cũng rất hung dữ.

Vừa đến hoàng cung, ta phát hiện Thái phi đang dùng thân thể của ta để làm hại nàng, ta rất tức giận, lao về phía trước.

Ôi chao, đau quá.

Mông của Quý Tử chắc cũng rất đau, nàng khóc rồi.

"Tiểu Mập, bảo vệ ngươi." Ta an ủi nàng, rồi lập tức mất đi ý thức.

Khi tỉnh lại, ta đã trở về thân thể của mình, hơn nữa vô cùng đẹp trai.

Nàng bắt đầu trở nên bận rộn nhiều việc, giao con lợn của nàng cho ta chăm sóc.

Không đúng, là một con chó, hoa văn của nó giống con ch.ó săn tên Mỹ Nhân.

Nó quả nhiên tên là Vượng Tài.

Có vẻ nàng đang bận một việc rất quan trọng, ta chẳng giúp được gì.

Nghe nói Hoàng đệ và nàng đã ngủ với nhau.

Có gì đâu, hồi nhỏ ta ngày nào cũng ngủ với nàng.

Ta về đất phong rồi, mang theo Vượng Tài. Nàng nói, gặp chó như gặp nàng, nhưng chính nàng lại quên mất.

Ta vẫn quen viết thư cho nàng, nghe nói nàng đã làm Hoàng hậu.

Đến khi nàng sắp sinh ta mới nghe tin nàng mang thai, lập tức dắt Vượng Tài phóng ngựa trở về.

Vừa kịp thấy con của nàng, nhăn nheo, đều tại Hoàng đệ, không đẹp.

Nếu là con của ta và nàng, chắc chắn sẽ đẹp hơn.

Nhưng không có nếu như.

Dù có ngàn lời vạn lẽ, biết nói cùng ai đây.

Ngoại truyện của Tiểu Đức Tử

Ta xuyên không thành một thái giám.

Ta tưởng mình xuyên không đến để làm vua hậu cung, nào ngờ lại xuyên không vào hậu cung.

Ta thậm chí không biết tên thật của mình, chỉ biết người ta gọi ta là Tiểu Đức Tử.

Vừa xuyên không đến, đã bị hai nữ nhân ép phải nhảy múa, không còn cách nào khác, ta đành múa một điệu "hoa thủ".

Sau này ta mới biết, hai nữ nhân cười toe toét đó chính là Quý Phi và Thái phi.

Là Quý Phi, không phải Quý, Phi.

Họ suốt ngày rảnh rỗi không việc gì làm, Quý Phi không cần tranh sủng vì trong hậu cung chỉ có một mình nàng, Thái phi cũng chẳng cần đợi phi tần đến thỉnh an vì hậu cung chỉ có mỗi Quý Phi.

Hoàng đế còn nhỏ tuổi, xử lý chính sự còn non nớt.

Hoàng thúc cũng thật là đặc biệt, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc làm đầu bếp.

Điều khiến ta đau đầu hơn là, ngày nào cũng có người bắt ta múa "hoa thủ", múa nhiều đến mức sắp biến thành tiên nữ rồi.

Cả Tiêu Dao Vương cũng là kẻ nhàn rỗi, vừa vào cung đã bắt ta múa "hoa thủ" liên tục hai ngày.

Ta chưa bao giờ nghĩ cuộc sống của mình sẽ chỉ còn lại mỗi việc múa "hoa thủ".

May mà Quý Phi còn gọi ta đánh bài, ta chợt thấy nàng trông giống phiên bản tròn trịa của Phạm Băng Băng, chỉ có điều thiếu đi vẻ kiều diễm, thay vào đó là sự ngây thơ đáng yêu.

Khuôn mặt của Thái phi rất giống Địch Lệ Nhiệt Ba, một thân hoa lá chỉ nhờ gương mặt cứu vớt.

Đúng lúc ta cảm thấy cuộc sống tẻ nhạt, không có gì để mong đợi.

Hoàng đế tìm đến ta, m.á.u nóng sôi sục, khí thế lập công danh dâng trào trong lòng.

Kết quả là hắn bắt ta dạy "hoa thủ".

Rồi hắn còn phát minh ra thứ gọi là "Hoàng đế diêu", ta nhìn hàng vạn binh sĩ đồng loạt múa "hoa thủ" chỉnh tề, lần đầu tiên cảm thấy việc xuyên không của mình thật có ý nghĩa.

Tinh thần nhỏ thống trị thế giới!

Ta trở thành tâm phúc của Hoàng đế, ai gặp ta cũng gọi một tiếng Đức Xưởng công.

Hoàng đế lén lút nói với ta, Thái phi không phải Thái phi, Tiêu Dao Vương không phải Tiêu Dao Vương, hắn còn sợ ta không tin, lải nhải thề thốt nửa ngày.

Tất nhiên ta tin, ta còn có thể xuyên không được, thì họ đổi hồn được chứ sao không.

Hoàng đế còn nói muốn cải tiến "Hoàng đế diêu", bảo ta nhảy múa để cho hắn linh hứng.

Ta biết nói gì đây, đành nhảy điệu "quỷ bộ" quảng trường vậy.

Dưới sự nỗ lực không ngừng của Hoàng đế, "Quỷ bộ Hoàng đế diêu" ra đời, ta nhìn đoàn quân vừa nhảy quỷ bộ vừa múa hoa thủ, nhưng không còn thấy vui nữa.

Đánh trận kiểu này thật sự thắng được sao?

Quý Phi nương nương về nhà mẹ đẻ rồi, Thái phi ngày nào cũng lên cơn động kinh, nửa đêm hát hò nói nhớ Quý Phi, phiền c.h.ế.t đi được.

Hoàng thượng cũng thấy phiền, đưa bà ta đến chỗ Quý Phi.

Thành sắp bị công phá rồi, Hoàng đế tìm ta, ta tưởng có việc gì gấp, hắn lại bảo ta đi mua mấy cái giò heo gửi cho Quý Phi.

Ta mặc thường phục đi mua giò heo, không ngờ lại tìm thấy nhật ký của Tiểu Đức Tử trong áo lót.

Thì ra ta không phải xuyên không đến, mà là bị Tiểu Đức Tử đổi hồn.

Hắn ta phát hiện một loại vu thuật đổi hồn trong phòng nguyên Thái phi, nên muốn đổi lấy một thân thể khỏe mạnh cho mình.

Cách giải phép đổi hồn nằm trong bức bích họa của Thái phi, nghe nói là một loại văn tự kỳ lạ, không có quy tắc.

Đệch mẹ, bức họa đó bị bọn ta đánh bài thua mất rồi!

Mọi sự đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.

Ta nhân lúc Tiêu Dao Vương và Hoàng đế đánh nhau ngươi sống ta chết, lẻn vào doanh trại địch tìm bức bích họa.

Đệch mẹ, đây không phải tiếng Anh sao.

Ngàn tính vạn tính không bằng người, Quý Phi bị Tống Nhân Nhân bắt đi, Thái phi bị đâm.

Ta thực sự không muốn làm thái giám vô dụng này nữa.

Nhưng, đệch mẹ, cứu một lần vậy.

Thái phi và Tiêu Dao Vương đã đổi lại rồi, ta thì không còn đường về.

Ta hung hăng đòi Hoàng đế không ít tiền.

Không ngờ Hoàng đế thấy ta tính toán lại phát hiện ra tài năng tính toán của ta, bắt ta đi dạy học ở trường nữ học của Quý Phi.

Hắn đúng là bóc lột ta hết mức.

Trong học viện có một tiểu cô nương rất ngưỡng mộ ta, trông nàng ấy ngốc ngốc ngơ ngác như một chiếc bánh bao nhỏ, nhưng môn toán lại đạt điểm tuyệt đối.

Ta bổ nhiệm nàng ấy làm lớp trưởng.

Nàng ấy hỏi ta lớp trưởng là gì, ta nói lớp trưởng là đại diện cho môn toán.

Sau đó ta nghe nói tiểu cô nương này đi khắp nơi nói với người khác rằng nàng ấy có thể đại diện cho ta.

Ta chất vấn nàng ấy, nàng ấy còn ngụy biện, nói rằng nàng ấy đại diện cho toán, toán do ta dạy, chẳng phải là nàng ấy có thể đại diện cho ta sao.

Cha nàng ấy cũng tìm đến, ông ta là tướng dưới trướng cha Quý Phi, vừa đến đã muốn đánh nhau với ta.

Ta đành chịu, chỉ có thể nói thật lớn trước mặt tiểu cô nương và cha nàng ấy rằng, ta, là một thái giám, nên không thể làm bậy hay nói chuyện yêu đương.

Cha nàng ấy yên tâm ra về.

Nàng ấy đứng tại chỗ không biết đang suy nghĩ gì.

Ta đành nói với nàng ấy có gì muốn hỏi thì cứ hỏi.

"Đức tiên sinh, ta phát hiện ta và ngài có duyên, tên tự của ta là Hữu Đức, có thể bảo vệ ngài đấy."

"Tiên sinh, tên tự của ngài là gì vậy?"

Tim ta chợt mềm nhũn.

Có ai đã từng quan tâm đến tên ta chưa? Ngay cả ta cũng không biết.

Khi về cung ta lập tức đến nơi quản lý hồ sơ cung đình để tra tên của mình.

Tiện thể còn phàn nàn với Quý Phi rằng nàng chẳng bao giờ quan tâm ta, ngay cả tên tự của ta cũng không biết.

Quý Phi dùng giò heo đầy dầu mỡ đ.ấ.m ta đầy mặt ta.

"Ta đã hỏi tên của ngươi bao nhiêu lần rồi! Ngươi toàn nói ngươi tên là Ao Lợi Cấp!"

Đệch mẹ, hình như thật có chuyện đó, trước đây ta toàn nói bừa, bảo với họ ta tên là Áo Lợi Cấp*.

(*) /Ào lì gěi/: đọc ngược lại của /Gěilì ō/ nghĩa là "Cố lên nào bạn tôi ơi"

Nói với Hoàng đế ta tên là Obama.

Nói với Thái phi ta tên là Ao Tỉ Đảo*.

(*) Tên một trò chơi.

Cuối cùng, ta tra được tên thật của mình.

Ôi trời.

Ta tên là "Tiêu Đức Tử".

Đệch mẹ, nghe cái tên này cũng là số phận thái giám.

"Tiên sinh, rốt cuộc ngài tên là gì, nói cho Hữu Đức biết đi." Được rồi, thực ra ta tên là Ultraman.

"Ultraman có liên quan gì đến chữ Đức?"

"Ultraman là anh hùng, phẩm đức cao thượng."

"Ngài còn từng ra trận sao?"

"Đương nhiên rồi, tuyệt học kiếm thuật Hoàng đế diêu là do ta và Hoàng đế cùng phát minh đấy."

Hết

Chương trước
Loading...