"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Ngày Tháng Lừa Gạt Phu Quân Mất Trí Nhớ
Phần 7
Ta bỗng ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tràn ngập lo lắng của Tống Yến Châu ở phía sau.
Bên này Sở Thanh đã cùng đường, lại giơ kiếm ngang cổ ta:
"Thả ta đi, nếu không ta sẽ giết nàng!"
Ta: "?"
Có lầm không vậy, xem cuộc vui mà cũng thành con tin.
"Ngươi dám làm nàng bị thương, ta nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro!"
"Có dám hay không, cứ thử thì biết."
Tống Yến Châu giận dữ, nếu ánh mắt có thể giết người, có lẽ Sở Thanh đã chết từ lâu.
Tống Yến Châu hạ cung tên, không đợi Tam Hoàng tử trả lời, vội vàng nói: "Ngươi thả A Man ra, ta để ngươi đi."
"Không." Ta lắc đầu, nhanh chóng nắm chặt lấy thanh kiếm ở cổ, dùng sức bẻ một cái——
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thanh bảo kiếm sáng lạnh kêu lên một tiếng trong trẻo, rồi "rắc" một tiếng, gãy thành hai đoạn.
Thừa lúc Sở Thanh chưa kịp phản ứng, ta đá hắn ta ra khỏi đám đông, theo đường parabol rơi đúng vào đội quân của Tam Hoàng tử.
Ta thầm thở dài, không dám nhìn vào vẻ mặt của Tống Yến Châu lúc này.
Ầy, hình tượng yếu đuối của ta có lẽ không còn nữa rồi.
Tam Hoàng tử trợn mắt kinh ngạc: "Tử Kỳ, tiểu nương tử nhà ngươi thật uy vũ."
Tống Yến Châu không có chút biểu hiện bất ngờ nào, hắn vội vã chạy đến, bất chấp ánh mắt của những người xung quanh, ôm chặt lấy ta.
Như thể cuối cùng đã tìm lại được báu vật đã mất.
"A Man, A Man."
"Lần sau đừng hành động nguy hiểm như vậy nữa."
Nghe tiếng tim đập thình thịch gấp gáp trong lồng ngực hắn, ta mới biết hắn đã sợ hãi và lo lắng đến nhường nào.
Ta gật đầu, nắm lấy tay hắn.
"Vậy chúng ta về nhà nhé?"
"Ừ."
Trời sắp sáng, bình minh sắp đến.
27
Năm Nguyên Triều thứ ba, Ngụy Vương lên ngôi hoàng đế, phong Lạc thị làm Hoàng hậu, đẩy mạnh mở cửa các vùng biên giới và ven biển để thông thương.
Tam Hoàng tử trong biến cố tạo phản đã trở thành ngư ông đắc lợi, vì mang danh nghĩa cứu giá nên các đại thần trong triều lại khá khen ngợi hắn ta.
"Làm sao mọi người biết được Đại Hoàng tử sẽ ra tay tại tiệc thưởng hoa?"
Tống Yến Châu đang buộc dải lụa đỏ vào đôi đại nhạn trong sính lễ, nghe thấy ta hỏi lập tức ôn tồn giải thích:
"Vì ta đã tiết lộ với hắn ta rằng, Thánh thượng định ra tay với hắn ta sau bữa tiệc, cộng thêm lúc đó Tam Hoàng tử đã bị 'trọng thương'."
Nên đành chó cùng rứt giậu.
Ta: ". . ."
Thật tàn nhẫn, quả nhiên không thể trêu chọc người đọc sách.
Nhưng ta thích!
Bên ngoài sân, cha đang bàn bạc với phu thê Thành Quốc công về việc tổ chức hôn lễ.
Thành Quốc công trông rất nghiêm nghị, mặt lạnh tanh, ít nói.
Ngược lại, Thành Quốc công phu nhân lại rất ôn hòa, gặp ta lập tức trêu chọc: "Thì ra tiểu nương tử mà Tử Kỳ ngày ngày nhắc đến lại có dung mạo xinh đẹp như vậy."
"Phu nhân quá khen rồi."
Mặt ta đỏ bừng vì ngượng, nghe bà ấy kể về chuyện thời thơ ấu của Tống Yến Châu.
Tống Yến Châu lúc nhỏ là một cậu bé trắng trẻo mập mạp, có lần bị kẻ thù bắt cóc, suýt mất mạng, may mà được cứu về.
Sau đó hắn mới dần dần cao lên, trở thành một thiếu niên ôn nhuận như ngọc.
Từ nhỏ tính cách hắn đã yên tĩnh ôn hòa, ít khi nổi giận, có phong thái điềm đạm trầm tĩnh của một vị lão quan kỳ cựu, ngoài đọc sách không có sở thích nào khác.
Nếu có ai chọc giận hắn, Tống Yến Châu sẽ ôm kinh thư đọc bên tai người đó, đọc suốt cả ngày.
"Nó đó, bình thường làm gì cũng chậm rãi, nhưng khi đến cầu xin ta hạ sính đính hôn lại như một nhóc nóng nảy."
Khoan đã—
Cậu bé mập mạp?
Ta chạy đi hỏi Tống Yến Châu: "Chàng biết ta đang giả vờ phải không?"
Tống Yến Châu lộ vẻ mờ mịt: "Cái gì?"
28
Với tư cách là nữ nhi của phú thương giàu nhất thiên hạ, từ nhỏ điều ta thường gặp nhất là bị bắt cóc.
Dù là sơn tặc hay giang hồ du hiệp, tất cả đều muốn lấy được bạc trong tay cha ta từ ta. .
Nhưng họ vạn lần không ngờ rằng, ta trời sinh đã có sức mạnh phi thường, một mình đánh mười người cũng không phải là vấn đề.
Có một năm vào đêm giao thừa, ta gặp phải bọn bắt cóc trẻ em, khi tỉnh dậy thấy trong xe ngựa còn có nhiều đứa trẻ đang bất tỉnh.
Trong đó nổi bật nhất là một cậu bé mập mạp với đôi mắt ngấn lệ, gương mặt tinh xảo như một bức tranh năm mới.
Cậu bé mập mạp mặc y phục hoa lệ, dù bị tên đầu lĩnh nắm trong tay cũng không hoảng không loạn, giọng nói non nớt:
"Ngươi giết ta cũng vô dụng, cuối cùng ngươi sẽ chẳng được gì cả, chi bằng giữ ta đổi lấy bạc."
Tên đầu lĩnh không nghe, hắn ta với gia đình cậu bé có thù, nếu không cũng không mạo hiểm bắt cậu bé về.
Chính ta đã kịp thời cứu cậu bé mập mạp.
Tiếc rằng lúc đó còn quá nhỏ, không nhớ được đó là con nhà ai.
Giờ nhìn kỹ đường nét của Tống Yến Châu, vẫn có thể nhận ra một chút manh mối.
Tống Yến Châu nghe xong nở nụ cười, cúi người bế ta lên, đặt ta trên đầu gối hắn.
Hắn vốn không ngại thể hiện việc thích gần gũi với ta.
"Thực ra lúc đầu ta không nhận ra nàng, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, sau khi khôi phục ký ức mới nhớ ra."
"Ân cứu mạng không có gì báo đáp, lấy thân báo đáp là đúng rồi."
29
Đêm trước hôn lễ, Ngụy Đế triệu ta và Tống Yến Châu vào cung.
Chính xác là Ngụy Đế kéo Tống Yến Châu đi nói chuyện riêng, còn ta thì bị bỏ lại với Hoàng hậu.
Ta nhìn Lạc thị đoan trang ưu nhã trên ngôi cao, suýt nữa tưởng mình nhận nhầm người.
Từng cử chỉ của Hoàng hậu đều đầy lễ nghĩa, duy chỉ không giống Lạc Mật biết ngâm thơ múa hát, thu hút mọi người.
Hoàng hậu thấy vẻ mặt kinh ngạc của ta, dường như đã quen với điều này.
"Từ khi bản cung rơi xuống nước tỉnh lại, người gặp bản cung đều có phản ứng không khác gì ngươi."
Nàng ta nói sau khi rơi xuống nước ở phủ, thân thể của nàng ta đã bị một linh hồn từ ngoài chiếm đoạt, sau khi rơi xuống nước tại tiệc thưởng hoa mới tỉnh lại.
Đích nữ của tướng phủ chân chính là một tiểu thư khuê các được nuôi dạy từ nhỏ.
Chúng ta uống trà nói chuyện, phát hiện ra có nhiều sở thích giống nhau nên trò chuyện rất hợp, đều cảm thấy vui vẻ.
Khi ra về, nàng ta còn dặn ta, thường xuyên đến cung ngồi chơi.
30
Tống Yến Châu chắc đã uống rượu, vành tai trắng như ngọc đỏ ửng, lòng bàn tay áp sát nóng bỏng.
Ta cùng hắn đi bộ về phủ, một lúc sau nghe thấy hắn nói mơ hồ không rõ: "Ta không muốn nàng gặp hắn ta. . ."
"Cái gì?"
Hắn nghiêng đầu qua, mắt cụp xuống, có chút đáng thương.
"Sở Vương bị Bệ hạ giam trong ngục, trước khi chết muốn gặp nàng một lần."
"Ta vốn không muốn nói với nàng, nhưng nghĩ đây là chuyện của nàng, ta không thể tự ý quyết định, nàng. . . có muốn đi gặp hắn ta một lần không?"
Ta nhìn Tống Yến Châu đang lo lắng, lắc đầu nói: "Không cần thiết."
Chỉ là đáng tiếc, không còn được nghe giọng nói hay như vậy nữa.
31
Ngày ta gả đi, cha ta khóc như một đứa trẻ.
Ta đang trang điểm, cha ôm một chiếc hộp gỗ đi vào, mắt đỏ hoe nói:
"Con gái ta, từ nay về sau cha không còn là người giàu nhất thiên hạ nữa rồi."
Ta vô cùng kinh ngạc, chẳng lẽ là do cốt truyện đi lệch quá xa nên ông trời đã phạt?
Bây giờ hủy hôn có còn kịp không?
Nhưng rồi cha ta lại tiếp tục nói:
"Từ nay về sau, vị trí phú thương giàu nhất thiên hạ sẽ giao cho con, trong hộp là địa khế của ruộng đất và cửa hàng khắp nơi, sau này nếu tên họ Tống đối xử không tốt với con, con cứ dùng bạc tự nuôi tình nhân."
Ta: ". . ."
Cách nghĩ của cha ta, thật khiến người ta ngưỡng mộ.
Đúng giờ lành, Tống Yến Châu cõng ta từng bước đi ra ngoài, giống như quay lại ngày thành thân lần trước.
Bên ngoài tiếng pháo nổ vang trời, không khí vui vẻ lan tỏa, khách mời chúc mừng không ngớt, Tiểu Oanh đang dẫn đầy tớ đi rải tiền ngoài phố.