Ngày Tháng Lừa Gạt Phu Quân Mất Trí Nhớ
Phần 1
1
Quen biết với Tống Yến Châu, nói là tình cờ, không bằng nói là ta đã tính toán từ lâu.
Trong tiết trời mưa dầm liên tục, ta đi dọc theo hạ nguồn con sông một hồi lâu, cuối cùng cũng thấy một nam nhân đang nằm bất tỉnh bên bờ.
Chiếc áo xanh của hắn đã ướt sũng, đôi mắt trên gương mặt tuấn tú nhắm nghiền, trên người còn có nhiều vết thương lớn nhỏ không đồng đều.
Ta bảo người hầu đưa hắn vào một ngôi nhà tranh trong thôn làng gần đó, sau đó cho người hầu lui xuống.
"Từ hôm nay, các ngươi hãy về phủ trước chờ lệnh, không có lệnh của ta thì tuyệt đối không được xuất hiện ở đây."
Tiểu Oanh - nha hoàn thân cận lo lắng nhìn ta: "Nhưng tiểu thư, nếu bọn nô tỳ không ở đây thì ai sẽ hầu hạ người?"
Ta chỉ tay về phía hắn: "Hắn đấy!"
". . ."
Tống Yến Châu dường như có cảm giác, mi mắt đột nhiên run run.
Ta vội ra hiệu cho bọn họ nhanh chóng rời đi, sau đó lao đến bên cạnh hắn: "Tướng công! Tướng công mau tỉnh lại đi, nếu chàng có mệnh hệ gì thì A Man biết sống sao đây. . . hu hu hu. . ."
Một lúc sau.
"Khụ khụ, ngươi là ai?"
Trong mắt Tống Yến Châu ánh lên vẻ mơ hồ, hắn đờ đẫn nhìn quanh, không quen thuộc nên co người lại.
"Ta là A Man đây mà!"
"A Man là ai?"
Lúc này, một ông lão chống gậy đột nhiên bước vào cửa, mặt lạnh tanh hừ hai tiếng: "Tiểu tử Tống gia, đừng bảo ngay cả đồng dưỡng tức của mình mà ngươi cũng không nhận ra đấy nhé?"
Ta giả vờ đau lòng quay mặt đi, khóc không thành tiếng: "Không sao đâu Tam thúc công, chỉ cần tướng công bình an là được, không nhớ được ta cũng không sao."
Đột nhiên Tống Yến Châu cảm thấy hơi có lỗi, dù đã mất đi ký ức, hắn vẫn dịu dàng hữu lễ.
"Xin lỗi, ta không nhớ gì cả. A Man, nàng có thể kể cho ta nghe về bản thân ta không?"
Ta phải thừa nhận, khi hắn gọi A Man, trái tim ta không kiềm chế được mà đập loạn.
Tam thúc công rất biết điều rời đi, trước khi đi còn đóng cửa lại.
Đôi mắt Tống Yến Châu đẹp đến lạ thường, đặc biệt là lúc này đang chăm chú nhìn ta, như thể trong mắt hắn chỉ có mình ta.
Ta cố ý cúi đầu cọ vào lòng bàn tay hắn, sau khi thấy vẻ mặt hắn hoảng loạn mới giải thích: "Tướng công tên là Tống Yến Châu, tự là Tử Kỳ, bình thường kiếm sống bằng nghề mổ heo bán thịt."
Hắn lẩm bẩm: "Ta là. . . thợ mổ heo?"
Dường như Tống Yến Châu không thể chấp nhận thân phận này.
Ta hỏi hắn: "Chàng có cảm thấy tay mình như thiếu thứ gì đó không?"
Tống Yến Châu cau mày, ngón tay vô thức co lại. Đúng vậy, ở đây lẽ ra phải cầm thứ gì đó, đó là. . .
Ta nhét con dao mổ heo trên bàn vào tay hắn, nghiêm túc nói: "Chính là nó đấy, tướng công! Là bạn già của chàng!"
Tống Yến Châu: ". . ."
2
Sau vài ngày nghỉ ngơi, cuối cùng Tống Yến Châu cũng có thể xuống giường đi lại.
Những ngày qua đều do ta hầu hạ hắn, vẻ xa lạ trong cách hắn đối xử với ta cũng dần tan biến, trở nên quen thuộc hơn nhiều.
Chẳng hạn như lúc này khi ta không thể kéo được lũ heo con trong chuồng, hắn sẽ bảo ta ở một bên nghỉ ngơi, còn hắn thì cầm dao mổ heo ra tay.
Ta không ngờ rằng, Tống Yến Châu - một người đọc sách lại có sức mạnh như vậy, thấy máu mà sắc mặt không hề thay đổi.
Nếu không thì có lẽ thợ mổ heo mà ta bịa ra đã bị vạch trần.
Hắn thích nghi với thân phận này cũng rất nhanh, trời còn chưa sáng bọn ta đã ngồi trên xe bò của người trong thôn, chuẩn bị lên trấn bán thịt.
Buổi sáng sớm thời tiết se lạnh, ta lạnh đến run rẩy, ngay sau đó rơi vào một vòng tay ấm áp.
Tay Tống Yến Châu ôm lấy eo ta, thân hình cao lớn chắn mọi cơn gió, hắn tự trách: "Là sơ suất của ta, lẽ ra nên mang thêm áo dày cho A Man."
Những thôn dân khác trên xe cũng trêu chọc: "Tiểu tử Tống gia này thương tức phụ đấy!"
Sau khi lên trấn, bọn ta đi đến quầy thịt đã chuẩn bị sẵn, bắt đầu rao bán.
May là đông người, hàng bán nhanh chóng hết, không ngờ, khi ta đang vui vẻ đếm bạc thì đột nhiên nghe thấy những tiếng trêu ghẹo.
"Ôi, tiểu nương tử này xinh thật, đưa về phủ cho gia đi."
Ta ngẩng đầu lên, thấy một đám gia đinh mặt mũi hung ác đang lao về phía ta.
Công tử đứng đầu phe phẩy quạt lông, bước chân nhẹ bẫng trông có vẻ như đã tiêu hao quá mức.
Ta, nắm đấm cứng lại.
Nhưng không được, không thể đánh trả, thiết lập của ta là tiểu thôn nữ mảnh mai yếu đuối.
Vì vậy, khi bọn chúng túm lấy cánh tay ta, ta lập tức khóc gào lớn: "Tống Yến Châu! Cứu mạng!"
3
Người xung quanh đã bỏ chạy hết, công tử kia đắc ý đi đến, dùng quạt nâng cằm ta lên, nói: "Được làm tiểu thiếp thứ mười chín của gia là phúc phận của nàng đấy. Đem đi!"
Cái phúc này, ai thích thì lấy đi.
Khi Tống Yến Châu mua đồ trở về nhìn thấy cảnh này, hắn gần như nổi trận lôi đình.
Hắn cởi bỏ vẻ ôn hòa hàng ngày, lạnh lùng ra tay với chiêu thức tàn nhẫn, từng đòn vào thịt, chẳng mấy chốc đám gia đinh kia đã nằm la liệt trên mặt đất kêu gào.
Sắc mặt công tử kia đột ngột thay đổi, sợ hãi lùi lại mấy bước: "Ngươi. . . ngươi là ai! Dám ngông cuồng như vậy, cữu phụ ta chính là Huyện thái gia, ngươi còn không mau cút đi!"
Tống Yến Châu mặt không biểu cảm bẻ gãy tay hắn ta.
"Mặc kệ ngươi là ai cũng không được động vào nàng."
Ta ở bên cạnh chỉ có thể đáng thương yếu ớt ôm ngực, ấn chặt trái tim như muốn nhảy ra ngoài.
Chết tiệt, đẹp trai quá mức rồi.
Giờ về hơi muộn, không còn xe bò, bọn ta chỉ có thể đi bộ về.
Trên đường đi Tống Yến Châu im lặng bất thường, dường như hắn rất tự trách, thỉnh thoảng lại nhìn qua ta.
Ta kéo vạt áo hắn lắc lắc: "Tướng công, A Man không sao."
Tống Yến Châu chỉ nói: "Xin lỗi, sau này ta sẽ không để nàng rơi vào tình huống nguy hiểm như vậy nữa."
Ta gật đầu không nói gì, bởi vì ta biết, Tống Yến Châu của A Man chỉ tồn tại trong ba tháng này.
Hoàng hôn buông xuống, hắn lấy từ trong ngực ra một cây trâm gỗ đào, vụng về cài lên tóc ta, vành tai đỏ ửng.
"A Man thấy có thích không?"
Thì ra lúc nãy hắn rời đi là để mua trâm.
Ta cười cong mắt, nhón chân lên chạm nhẹ vào má phải hắn.
"Thích."
A Man thích Tống Yến Châu.
4
Từ ngày đó, mối quan hệ của bọn ta tiến thêm một bước lớn.
Tuy nhiên Tống Yến Châu không chạm vào ta, dù ta có khiêu khích đến đâu, đến lúc quan trọng hắn vẫn sẽ im lặng dừng lại, rồi tự mình ra sân tắm nước lạnh.
Tống Yến Châu nói hắn muốn cho ta một hôn lễ danh chính ngôn thuận mới có thể làm chuyện phu thê.
"A Man, đợi khi nàng đến tuổi cập kê, ta sẽ cưới nàng."
Nhưng ta vuốt ve gương mặt như ngọc của hắn, trong lòng than thở, sợ là không kịp nữa rồi. . .
Đợi khi chàng nhớ lại tất cả, e rằng mọi thứ đều đã khác.
Tuy Tống Yến Châu không nhớ chuyện trước kia, nhưng khi đi ngang qua học đường trong thôn vẫn vô thức dừng bước, theo tú tài đọc nội dung kinh thư.
Đôi khi bọn ta cùng nhau xuống sông bắt cá, cùng lên núi hái quả rừng, khi mệt hắn sẽ cõng ta về nhà.
Ngày đầu tiên của tháng Ba, là ngày ta đến tuổi cập kê, cũng là ngày lành thành thân.
Trong nhà tranh treo vài dải lụa đỏ, trên giường rải đầy long nhãn, táo đỏ, bên ngoài đầy thôn dân đến chúc mừng, rất náo nhiệt.
Vì bề ngoài Tống Yến Châu có thân phận "mồ côi cha mẹ" nên Tam thúc công đức cao vọng trọng trở thành người chủ hôn, ngồi ở vị trí cao cười toe toét.
"Tiểu tử Tống gia, sau này ngươi phải đối xử tốt với A Man, đừng phụ nó!"
"Ngài yên tâm, A Man là thê tử của ta, cũng là người đồng hành với ta."
Nam tử trong chiếc áo đỏ càng trở nên tuấn tú, hắn hành lễ với ông lão xong thì nắm tay ta bước tới.