Mạt Thế Nữ Xứng Ngọt Sủng Hàng Ngày

Chương 1: Xuyên sách




Thành phố S, cấp ba trường trung học phổ thông số 1 thành phố.

Nguyễn Ninh trong mắt ẩn ẩn có một tia mê mang, ánh mắt rơi vào trên bảng đen, nhưng tâm trí lại không ở trên đó.
Cho nên…
Cứ như vậy mà xuyên sách?

Một giây trước, Nguyễn Ninh còn ở trên giường chuẩn bị đi ngủ, giây sau cô lại đột nhiên xuất hiện trong phòng học này, mang theo chút kí ức không thuộc về cô.

Thông qua ký ức của thân thể này, có thể biết thế giới cô đang sống là trong một cuốn tiểu thuyết “Trọng sinh nam chính xưng bá mạt thế.”, vì sự bùng phát của một loại virus không xác định, toàn bộ nhân loại rơi vào tình trạng hoảng loạn chưa từng có. Sau khi bị nhiễm virus, một số người trông giống như quái vật, cái mà trong phim hay gọi là Tang thi.

Tang thi không có cảm giác đau, ăn thịt người và hút máu để sống, chỉ cần một người chưa nhiễm bệnh bị chúng cắn trầy da thì khả năng cao sẽ trở thành tang thi. Bởi vậy, mạt thế bùng nổ chưa đầy một tuần, số lượng loài người trên trái đất đã giảm xuống còn một nửa.

Nhưng may mắn thay, trời không tuyệt đường người, đã có tang thi, thì sẽ có dị năng giả, dị năng xuất hiện làm một bộ phận nhân loại có năng lực phản kháng.

Mà nam chính là Cố Diệc Thừa trước khi trọng sinh đã có được lôi hệ dị năng cường đại, sau khi trọng sinh có thêm một dị năng không gian, không gian của nam chính có một chút khác biệt so với những người khác. Nó có thể chứa rất nhiều vật tư.

Thời điểm mạt thế bùng nổ, vừa vặn là 3h30 chiều nay, cũng là tiết thể dục. Một phút trôi qua cũng đáng quý.

Nguyễn Ninh đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, khi chiếc ghế vừa di chuyển thì phát ra một tiếng động chói tai.

Giáo viên trên bục giảng nhìn qua hỏi: “Nguyễn Ninh, có chuyện gì vậy?”

Bởi vì Nguyễn Ninh thành tích xuất sắc và là một trong những học sinh đáng tự hào của cô, giáo viên không tức giận, chỉ tự hỏi tại sao lại đứng lên.

Nguyễn Ninh trong lòng hoảng loạn, nhưng nhanh chóng nói: "Thưa thầy, em cảm thấy trong người không khỏe, em có thể đến phòng y tế được không?"

Giáo viên nhớ lại biểu hiện trước đây của Nguyễn Ninh, một cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, thấy sắc mặt cô tái nhợt, không giống như người giả vờ ốm muốn trốn học, ông đồng ý, trong giọng nói còn mang theo một chút quan tâm:
"Đi đi, nếu thật sự không thoải mái. Hôm nay em nên về nhà nghỉ ngơi sớm, tôi viết giấy xin phép cho em."

“Cảm ơn thầy.” Nguyễn Ninh thật sự muốn mang cặp sách đi ngay, không muốn đợi lấy giấy xin phép, nhưng nghĩ đến lý do của mình nên cô đành từ bỏ.

Sau khi ra khỏi phòng học, Nguyễn Ninh không có đến phòng y tế, mà là chạy ra cổng trường.

Cô thậm chí không có thêm thời gian để suy nghĩ về lý do tại sao cô lại ở đây. Điều đầu tiên cô phải làm bây giờ là chuẩn bị một số vật dụng cần thiết trước khi tận thế, sau đó đi đến một nơi an toàn, ổn định tại nơi đó.

Về phần những chuyện khác, tương lai nên như thế nào, Nguyễn Ninh rảnh đi quản.

Bây giờ là 2 giờ 30.

Vẫn còn một giờ trước khi tận thế.

Có rất nhiều việc phải làm, cô phải nhanh lên.

Thừa dịp bảo vệ không chú ý, Nguyễn Ninh lao ra ngoài.

Đầu tiên, cô phải đi siêu thị, cô không đến loại trung tâm mua sắm lớn, Thứ nhất sợ những người ở quầy thanh toán sẽ làm trễ thời gian, thứ hai sẽ rất tệ nếu bị mắc kẹt ở một nơi hỗn loạn như này, vì vậy cô chọn một siêu thị nhỏ trên đường đi. Đồ bên trong cũng rất nhiều, đủ cho cô mua những thứ mình cần.

Nguyên chủ có nhà ở gần trường học, trừ cuối tuần phải về biệt thự ở ngoại ô thành phố, ngày thường đều ở một mình, ăn cơm trong nhà ăn của trường hoặc gọi bảo mẫu qua nhà nấu cơm trước cho cô.

Tiểu khu này có bảo an vô cùng nghiêm ngặt, người sống bên trong cũng không nhiều lắm. Nếu cô nhớ không lầm thì trong tiểu khu này có máy phát điện dự phòng. Ngay cả khi thành phố đang hỗn loạn, điện nước bị cắt nó có thể đảm bảo cung cấp điện trong một khoảng thời gian. Đó là nơi tốt nhất mà Nguyễn Ninh có thể nghĩ đến lúc này.

Lần này, để dự trữ thức ăn, Nguyễn Ninh đã mua hai cái túi lớn, chất đầy thức ăn, nhân tiện mua một chiếc ba lô chắc chắn và một chiếc mũ lưỡi trai. Cô tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất, cô cũng trang bị một số thứ vào ba lô.

Đúng như tên gọi, ngoài đời Nguyễn Ninh là một cô gái xinh đẹp, mềm mại, thậm chí còn không tự mình vặn được nắp chai. Nhưng sự thật đã chứng minh rằng tiềm năng của một người là không có giới hạn, vào thời điểm nguy hiểm, cái bộ dạng kiều khí chết tiệt cũng không còn.

Hầu hết những thứ cô mua là thực phẩm nén, nhiều calo, các loại bánh quy, mì gói, kẹo, sô cô la và bánh mì. Tất nhiên, không quên mua cho mình một số thịt hộp còn hạn sử dụng lâu dài, cũng như sữa tươi và mứt. Ngay cả khi tận thế, cũng phải chọn đồ tốt và cải thiện sinh hoạt của mình.
Cũng may, trước đây Nguyễn Ninh đọc nhiều tiểu thuyết về mạt thế, không nghĩ tới, trong vòng mười phút cô đã chọn ra tất cả những thứ mình muốn mua.

Nhân viên thu ngân trong siêu thị không để ý đến cô mua gì, ngoại trừ khi nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Nguyễn Ninh, anh ta cũng không quá quan tâm đến những thứ cô mua, dù sao những thứ mà Nguyễn Ninh lấy về cơ bản đều là thứ trong mắt của người khác xem nhẹ. Các cô gái nhỏ bây giờ yêu thích những cái này, không có gì phải ngạc nhiên.

Nguyễn Ninh đi ra khỏi siêu thị sau khi trả phòng, đã gần ba giờ.

Cô đã tính toán đại khái, nếu đi từ cổng trước của tiểu khu, với tốc độ của mình, cô có thể về đến nhà vào khoảng 3 giờ 15 phút.

Còn có một siêu thị nhỏ ở cửa đông tiểu khu, nếu còn thời gian cô có thể xuống lầu mua tiếp, nếu tốc độ nhanh thì chỉ mất mười phút.

Tiểu khu ở đây có phân chia từ trung cấp đến cao cấp. Những người có thể sống ở đây thường không có nhiều thời gian rảnh vào các ngày trong tuần. Ngoài ra, mọi người không quen thuộc với nhau và sẽ không tò mò. Nguyễn Ninh có thể yên tâm mà tự mình thu dọn đồ ăn, xác suất sự việc bị phát hiện là rất thấp.

"Cô bé, sao một mình em mua nhiều đồ như vậy, định dọn nhà đi đâu à?"

Siêu thị nhỏ giờ hầu như không có khách, cô chủ thấy một cô bé xinh xắn đến mua đồ nên không tránh khỏi hỏi thêm.
Không còn nhiều thời gian nữa, Nguyễn Ninh lo lắng, muốn giao hết những thứ quý giá trên người cho bà chủ siêu thị này, sau đó vội vàng thu dọn đồ trong giỏ, nhưng trên mặt lại cười xấu hổ:
"Chị ơi, có thể thanh toán nhanh cho em được không, em đang gấp."

Nghe cô nói lời này, cô chủ ngừng nói, tăng tốc nhanh tay, quét mã và lục túi đồ, nói: "Tổng cộng là năm trăm linh hai tệ."

Sau tận thế, tiền bạc sẽ vô giá trị. Tất nhiên, Nguyễn Ninh sẽ không bủn xỉn với mấy trăm tệ này và thanh toán hóa đơn một cách vui vẻ.

Nhưng khi Nguyễn Ninh đi đến lối vào của siêu thị, cô dừng lại một lúc rồi mới tăng tốc rời khỏi nơi này. Cô không nhắc bà chủ về ngày tận thế, chỉ nhắc không nên ra ngoài đường tùy tiện.

Chưa nói đến việc liệu bà chủ có tin lời nói của một người xa lạ, còn có thể nghĩ đầu óc cô có vấn đề.

Ở trong siêu thị này, ít nhất ăn uống no say, bản thân sẽ không chết đói, thà rằng bị một con tang thi xông lên đột ngột trên đường làm trầy xước, nhiễm bệnh, hoặc là ở nhà chết đói.

Hơn nữa bản thân cô hiện tại cũng là một bồ tát qua sông nên cô cũng không thể tự bảo vệ mình, cũng không thể kiểm soát người khác nhiều như vậy được.

**************

Nguyễn Ninh trở về nhà thở hổn hển và mang theo một đống đồ.

May mắn có thang máy trong tòa nhà này, nếu không cô có khả năng bị mệt và ngã quỵ trên đường đi. Cũng không thể quay lại nhanh như này.

Nằm trên ghế sô pha mềm mại, đầu óc Nguyễn Ninh trống rỗng, nhưng cô lại nhìn chăm chú vào thời gian trên đồng hồ.

3h29.

Cuối cùng cũng tới...

Trên thực tế, khi trở về sau chuyến đi đầu tiên, Nguyễn Ninh gần như không làm chủ được bản thân mà nằm trên sô pha nghỉ ngơi.

Cuối cùng, cô khát khao sinh tồn mãnh liệt, nỗi hoang mang về cuộc sống đói khổ trong tương lai khiến cô từ bỏ việc chạy đến chiếc sô pha này, không uống nổi một ngụm nước, cô lại lập tức chạy ra ngoài mua đồ.

Mặc dù Nguyễn Ninh đã đi học về sớm hơn dự kiến ​​ba phút, cô đã về đến nhà lúc 3:12. Nhưng mà lần thứ hai đi ra ngoài mua vật tư quá chật chội, Nguyễn Ninh sợ hãi cả kinh, tim đập kịch liệt, như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, vì sợ rằng đã xảy ra chuyện gì trên và anh ta sẽ bị kẹt ở giữa đường. Không đến được.

Đề phòng trường hợp, cô ấy cố tình lấy một con dao làm bếp trong siêu thị và nhét nó vào giỏ hàng bất kể số lượng hay nhãn hiệu.

Trong trường hợp này, ngay cả khi vô tình chạm trán với một thây ma, cô vẫn có thể có thứ gì đó để tự vệ.
Siêu thị nhỏ ở phía đông của cộng đồng có ít mặt hàng hơn, nhưng nó gần tòa nhà nơi cô ở hơn so với siêu thị lớn trước đây và nằm ở rìa cộng đồng. Không có nhiều giao thông ở khu vực xung quanh, có nghĩa là ngày tận thế cơ hội gặp phải thây ma sau khi bùng phát sẽ nhỏ hơn và an toàn hơn.
Nguyễn Linh cũng tự hỏi, nếu muốn ở trong cộng đồng sau tận thế cần thu thập vật tư, trước tiên phải cân nhắc nơi này.

Ngoài ra, Nguyễn Ninh thoáng nhìn thấy một hiệu thuốc sau khi cô đi ra khỏi siêu thị không xa, nhưng cô thật sự không có thời gian để đi vào, chỉ liếc nhanh một cái, liền chạy về nhà với tốc độ 800m, kiểm tra, hầu như không ở đâu. Làm cô ấy mệt mỏi.

Hôm nay có thể coi là trải qua tốc độ sinh tử.

Nghĩ đến về muộn có thể gặp phải thây ma xấu xí, cô một chút cũng không dám dừng lại.

Kim giây trên đồng hồ quay từng khung hình, cuối cùng dừng lại ở vị trí trên cùng.

3h30.

Ngày tận thế đã bắt đầu.

Trong nhà chỉ có một mình Nguyễn Ninh ở trong nhà, không biết thế giới bên ngoài bây giờ như thế nào, nhưng qua những đoạn miêu tả ngắn gọn về cảnh tượng này trong tiểu thuyết, cũng có thể hình dung được cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài có lẽ không phải những gì cô muốn thấy.

Nguyễn Ninh rất may mắn khi thời điểm cô ấy vượt qua là trước ngày tận thế, cho dù chỉ sớm hơn một giờ, cũng đủ để cô làm được rất nhiều việc.

Đồng thời, cô cũng rất may mắn khi không vướng vào lớp học với cốt truyện và lý do xuyên không, thay vào đó, cô dứt khoát rời khỏi trường học, sau đó đi siêu thị mua đồ dùng và trở về nhà ngay lập tức, trốn thoát lần này ngày tận thế đã nổ ra.

Cô không biết mình có thể sống trong những ngày cuối cùng là bao lâu, nhưng những vật liệu này ít nhất có thể đảm bảo rằng cô sẽ không bị đe dọa tính mạng trong thời gian ngắn.

Xét cho cùng, khi ngày tận thế chỉ mới bắt đầu, bọn thây ma nhìn chung rất chậm chạp, sức tấn công không cao, chỉ cần cô không ra khỏi cánh cửa này, chúng sẽ không giúp được gì cho cô.

Nguyễn Ninh có thể chắc chắn rằng so với Trường cấp 2 Số 1 Thành phố này chắc chắn an toàn hơn.

Trong cốt truyện, nguyên chủ phát hiện một bạn học sinh bị cắn như bị bệnh mất trí khi đang học thể dục, các bạn học bên cạnh đã gọi điện báo cảnh sát và gọi điện cho cô giáo, không ai nghĩ rằng ngày tận thế sẽ bùng nổ.

Người bạn cùng lớp bị họ nhầm là bị bệnh này thực sự đã bị nhiễm virus và trở thành một thây ma.

Tuy nhiên, mọi chuyện đã quá muộn khi cô biết điều đó, ngôi trường đã trở thành một luyện ngục, với những kẻ ăn thịt người và những kẻ săn lùng khắp nơi.

Giống như hầu hết các học sinh còn sống sót của Trường trung học số 1 Thành phố, mặc dù chủ sở hữu ban đầu sống sót sau cuộc hỗn loạn, cô đã bị mắc kẹt trong trường.

Tòa nhà mà họ từng học đã trở thành cái lồng của họ, ngay cả khi lũ thây ma không đủ sức để di chuyển, vì sợ hãi, rất ít người trong số họ dám chạy ra khỏi trường. Hầu hết họ đều đang trốn ở một nơi nào đó, chờ giải cứu, hy vọng rằng ai đó có thể đưa họ ra khỏi nơi ma quái đó.

Trong trường không có nhiều nơi có đồ ăn, nhưng so ra còn có rất nhiều người sống sót. Nguyên chủ ở trong trường học nửa tháng, đói đến mức ngực áp vào lưng, cuối cùng gặp phải một đội cứu viện tới trường học.

Tuy nhiên, khi cô chuẩn bị bước ra khỏi trường cùng nhóm, cô gặp phải một nhóm tàn thi, bị đẩy ra làm lá chắn và chết ở đó.

 

Chương tiếp
Loading...