Lý Như Ý

Chương 2



Tôi đã dùng số tiền 180 tệ lén tích góp được để mua một số hộp quà trái cây, sau đó lập tức chạy đến trường trung học của huyện.

 

Tôi đến trường vào khoảng 10 giờ sáng, báo tên thầy Chu ở cổng bảo vệ, sau khi đăng ký xong thì đứng chờ.

 

Bây giờ đang là giờ học, tôi không biết thầy Chu có tiết dạy hay không. Tôi không sợ phải chờ đợi, mà là tim tôi đang đập quá nhanh, tôi sợ mình sẽ ngất đi mất.

 

Tôi lo rằng chuyện sắp nói sẽ không thành, càng sợ việc tôi đến trường bị cha tôi phát hiện.

 

Đây là bước đầu tiên tôi tự cứu mình khỏi vũng bùn.

 

May mắn thay, thầy Chu đến rất nhanh.

 

"Lý Chiêu Đệ!"

 

Thầy Chu mặc áo phông trắng, chạy vội đến chỗ tôi. Trong mắt thầy có sự kinh ngạc lẫn thương cảm.

 

"Thầy Chu!"

 

Tôi mở miệng, giọng khàn đặc một cách bất ngờ, rồi nước mắt không thể kìm nén mà trào ra, khiến thầy giáo trẻ ngoài hai mươi tuổi này lúng túng không biết làm sao.

 

Tôi càng khóc càng lớn, như thể muốn khóc ra hết những tủi nhục của kiếp trước.

 

Nhưng tôi nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc. Thời gian gấp rút, nhiệm vụ nặng nề, tôi không thể lãng phí thời gian vào việc khóc lóc, cũng không thể để quá nhiều người nhìn thấy tôi đến trường.

 

"Thầy Chu, em có chuyện muốn nói với thầy."

 

"Được, theo thầy."

 

Khi tôi lấy hộp trái cây ở chỗ bảo vệ, tôi phát hiện bác bảo vệ nhìn tôi và thầy Chu bằng ánh mắt dò xét, như thể linh hồn thích hóng chuyện của bác ấy vừa thức tỉnh. Khi thầy Chu nhận lấy hộp trái cây từ tay tôi, bác bảo vệ còn nhìn thầy bằng ánh mắt khinh thường, không biết trong đầu đã tưởng tượng ra những gì.

 

Thầy Chu lúng túng đến mức muốn đào một cái hố chui xuống ngay tại chỗ. Tôi thấy thầy mở miệng định nói gì đó, nhưng rồi lại thôi.

 

Tôi chỉ có thể lặng lẽ nói một tiếng xin lỗi trong lòng.

 

Thầy Chu vẫn rất điển trai. Hồi còn đi học, không ít nữ sinh thầm thích thầy, thậm chí còn kẹp thư tình vào trong bài tập.

 

Lúc mới đến làm giáo viên thực tập kiêm chủ nhiệm lớp chúng tôi, thầy vẫn là một anh trai lớn vui vẻ, hoạt bát và hay cười. Nhưng sau khi nhận được vài lá thư tình, thầy bỗng trở thành một thầy Chu nghiêm khắc, không bao giờ cười nữa.

 

Ban đầu, thầy định đưa tôi đến văn phòng, nhưng tôi nói muốn đến một nơi không có người.

 

Thầy suy nghĩ một chút, rồi dẫn tôi đến ký túc xá của thầy trong trường.



Ký túc xá của giáo viên trong trường đều là phòng đơn, may mà cũng khá rộng rãi, có bàn ghế.

 

Cửa phòng mở rộng, tôi ngồi bên bàn, đối diện với cửa ra vào. Thầy Chu rót cho tôi một cốc nước rồi ngồi xuống phía đối diện.

 

"Em nói đi, tìm thầy có chuyện gì?"

 

Tôi hít sâu một hơi, đem những lời đã chuẩn bị trong đầu suốt mấy ngày qua nói ra một mạch.

 

"Thầy Chu, em muốn tham gia kỳ thi đại học năm sau.

 

Em biết là không cần đến trường vẫn có thể thi.

 

Trước đây, bạn Vương Lệ lớp mình cũng nghỉ học từ năm lớp 11, nhưng đến kỳ thi đại học, bạn ấy vẫn đi thi, còn thi chung phòng với em nữa.

 

Thầy cũng biết thành tích của em, em muốn xin nhà trường cho em một cơ hội này.

 

Học phí ôn tập em tạm thời chưa có, nhưng chắc chắn em sẽ tìm cách gom đủ trước kỳ thi."

 

Nói xong, tôi đứng dậy, cúi đầu thật sâu.

 

Khi ngẩng lên, ánh mắt tôi đầy kiên định.

 

"Được! Thầy sẽ dẫn em đi gặp hiệu trưởng ngay bây giờ. Học phí, thầy lo cho em!"

 

Tôi sững người. Tôi biết thầy sẽ đồng ý, nhưng không ngờ thầy đồng ý dứt khoát như vậy, cứ như thể thầy đã chờ tôi nói câu này từ lâu.

 

Thậm chí, thầy còn muốn trả học phí giúp tôi.

 

Ngước nhìn thầy Chu, tôi chỉ thấy sự vui mừng trong mắt thầy.

 

Thầy gọi điện xác nhận hiệu trưởng đang ở văn phòng, rồi kéo tôi nhanh chóng rời đi, đến cửa cũng không kịp đóng.

 

Mắt tôi cay xè, tầm nhìn mờ đi.

 

Sống lại một đời, vậy mà tôi vẫn vô dụng như thế này sao?

 

 

Chúng tôi gặp hiệu trưởng trong văn phòng.

 

Trước đây, tôi luôn cảm thấy vị hiệu trưởng già này rất đáng sợ, nhưng bây giờ nhìn lại, ông ấy chẳng khác gì một ông lão bình thường tập thể dục trong công viên vào buổi sáng.

 

Thầy Chu nhanh chóng trình bày lý do chúng tôi đến. Cuối cùng, thầy còn nói: "Học phí của Lý Chiêu Đệ, tôi sẽ lo."

 

Hiệu trưởng vung tay: "Miễn học phí!"

 

"Hả?"

 

Tôi sững sờ.

 

Hiệu trưởng cười hiền hậu với tôi: "Chỉ cần em thi đỗ Thanh Hoa hoặc Bắc Đại, còn có thêm năm vạn tệ tiền thưởng. Nếu em đạt thủ khoa huyện, tỉnh, thành phố, cũng có phần thưởng. Lên đại học không cần lo lắng gì cả, trong trường đại học cũng có đủ loại học bổng."

 

Những điều này tôi đều biết. Ở kiếp trước, tôi đã liều mạng học tập chính vì những phần thưởng này.

 

Tôi biết cha tôi không muốn cho tôi học đại học. Trước cả khi ông ấy mất đi đôi chân, ông ấy đã nói vô số lần rằng tôi nên đi làm kiếm tiền ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba để san sẻ gánh nặng với ông ấy.

 

Em trai tôi muốn học ngành máy tính, một ngành rất tốn kém.

 

Nó lấy lý do đó để bắt cha mua máy tính cho nó, nhưng cha không biết rằng nó chỉ muốn có máy tính để chơi game.

 

Hai năm trước, huyện bắt đầu siết chặt quản lý quán net, cấm trẻ vị thành niên vào chơi. Nếu ai báo cáo sẽ được thưởng, còn quán net sẽ bị phạt rất nặng.

 

"Hiện tại việc đăng ký đã kết thúc. Tháng Hai năm sau, em mang căn cước công dân và sổ hộ khẩu đến trường, khi đó có thể bổ sung hồ sơ."

 

"Gì cơ?"

 

Tôi ngơ ngác.

 

"Thời gian đăng ký thi đại học năm sau đã kết thúc từ vài ngày trước. Nếu em muốn tham gia, em phải làm thủ tục bổ sung. Để bổ sung, em cần căn cước công dân và sổ hộ khẩu. Bản sao cũng được. Năm ngoái, lớp các em đã từng nộp một lần rồi, chắc em còn nhớ."

 

Thầy Chu giải thích cho tôi.

 

Tôi nhớ cái gì mà nhớ, với tôi, chuyện này đã là của hai mươi mấy năm trước rồi.

 

"Thầy Chu, nhất định phải có những giấy tờ đó mới đăng ký được ạ?"

 

"Đương nhiên rồi! Không có căn cước và hộ khẩu, em——"

 

Thầy Chu còn chưa nói hết, hiệu trưởng đã lên tiếng. Tôi cúi đầu, cảm thấy bối rối.

 

Có lẽ họ cũng đã nhận ra tình cảnh của tôi, dù sao trước đây họ cũng từng đến nhà tôi.

 

"Em trốn cha đến đây, tôi còn tưởng em là——"

 

Là gì?

 

Có lẽ thầy Chu cũng không thể ngờ được rằng cha tôi không phản đối việc học của tôi vì vấn đề tiền bạc, cũng không phải vì trọng nam khinh nữ đơn thuần. Ông ấy chỉ không muốn mất quyền kiểm soát tôi.

 

Ông sợ rằng nếu tôi học đại học, ông sẽ không còn cách nào thao túng tôi nữa.

 

Nếu tôi không còn ở nhà, ai sẽ nấu cơm, giặt giũ, dọn dẹp, ai sẽ chăm sóc một người tan tat như ông?

 

Tôi chắc chắn phải lén lấy căn cước ra. Tôi đã biết cha cất nó ở đâu.

 

Trong phòng ngủ của ông có một cái hộp sắt màu đen, đặt ngay đầu giường. Những thứ quan trọng của ông đều để trong đó.

 

Vấn đề là, hộp sắt có khóa.

 

Dự định ban đầu của tôi là trước kỳ thi đại học sẽ lấy trộm hộp sắt, cạy nó ra, lấy căn cước rồi đi thi. Trong thời gian thi, tôi sẽ tìm cách ở bên ngoài hoặc xin thầy cô cho ngủ lại lớp học.

 

Sau khi thi xong, tôi sẽ đi làm ngay để kiếm tiền sinh hoạt, còn học phí có thể vay.

 

Như vậy, tôi không cần lo lắng nếu cha phát hiện, vì lúc đó tôi đã cầm căn cước đi mất rồi.

 

Nhưng bây giờ, tôi lại biết được rằng đến tháng hai đã cần có căn cước và hộ khẩu.

 

Huyện nhỏ như vậy, tôi không thể trốn suốt bốn tháng trời được.



Cầm căn cước đi nơi khác thi đại học ư?

 

Không thể nào. Ở thời điểm này, chưa cho phép thi đại học khác tỉnh. Dù là sang huyện khác, cũng chưa chắc an toàn.

 

Tôi không có tiền, cần đi làm thuê bên ngoài. Nếu ở huyện khác, khả năng bị phát hiện cũng rất cao.

 

Vậy đi làm ở nơi xa, rồi trở về thi đại học?

 

Nghe có vẻ khả thi.

 

Nhưng tôi đã loại bỏ phương án này ngay từ đầu. Đường xa, có quá nhiều yếu tố không chắc chắn. Trước kỳ thi còn nhiều thứ phải chuẩn bị, tôi phải về sớm, mà như thế lại dễ bị phát hiện.

 

Bỏ thi đại học, ra ngoài làm việc, rồi tự học để thi hệ tự do?

 

Con đường đó quá khó khăn.

 

Tôi đã suy tính hết những phương án này rồi. Cách tốt nhất vẫn là xin vào làm công nhân ở nhà máy trong huyện, đến kỳ thi thì lén lấy căn cước đi thi.

 

"Em có khó khăn gì thì cứ nói thẳng. Chúng tôi không cần phải nói nhiều, em cũng biết, học hành là con đường duy nhất của em."

 

Hiệu trưởng lên tiếng. Họ không khó để nhận ra nỗi khó xử của tôi.

 

Tới nước này rồi, còn gì phải giấu nữa. Tôi kể hết mọi khó khăn và dự định của mình cho họ nghe.

 

Nghe xong, hiệu trưởng bật cười thoải mái.

 

"Tưởng gì, chuyện này đơn giản thôi. Tôi sẽ gọi điện cho đồn công an, bảo họ in lại sổ hộ khẩu cho em, căn cước cũng sẽ làm lại cho em luôn."

 

Hiện tại, các thủ tục liên quan đến hộ khẩu, căn cước đều do đồn công an địa phương xử lý.

 

Nghe vậy, tôi lập tức thả lỏng. Cảm giác như cơn mưa lớn vừa qua, bầu trời lại sáng trở lại.

 

Phải rồi, bây giờ việc quản lý chưa chặt.

 

Chỉ cần một câu nói của hiệu trưởng là xong. Thật tốt.

 

Vậy thì, có lẽ tôi cũng có thể giải quyết chuyện đó rồi.

 

Tôi đã 18 tuổi.

 

 

"Em còn chuyện gì cứ nói thẳng, có thể giúp em, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức."

 

Thầy Chu làm chủ nhiệm lớp tôi suốt ba năm, thầy rất hiểu tôi.

 

Tôi siết chặt hai tay trước người, vô thức dùng lực mạnh hơn. Tôi muốn nói, nhưng cảm giác như có thứ gì đó chặn miệng lại.

 

Chuyện này có vẻ quá phiền phức cho họ rồi.

 

"Nói đi, có chuyện gì cứ nói, đừng sợ làm phiền."

 

Ánh mắt khích lệ của hai người thầy khiến tôi cảm thấy họ thật lòng muốn tốt cho tôi.

 

Sống mũi cay xè, nước mắt làm mờ tầm nhìn. Tôi khó khăn cất lên giọng nói khàn khàn:

 

"Em muốn đổi tên. Em không muốn gọi là Lý Chiêu Đệ nữa."

 

Nghe xong, cả hai đều bật cười.

 

"Tưởng chuyện gì, em đã 18 tuổi rồi, đổi tên không cần sự đồng ý của cha mẹ nữa."

 

"Đợi em lấy được sổ hộ khẩu, cứ đi làm thủ tục đổi tên là được. Bây giờ đổi là tốt nhất, không ảnh hưởng gì cả. Chứ sau này lên đại học hay đi làm rồi mới đổi sẽ hơi bất tiện."

 

"Em đã nghĩ ra tên mới chưa?"

 

"Em nghĩ xong rồi nói với thầy Chu, thầy ấy sẽ đưa em đến đồn công an làm thủ tục. Nhớ báo trước cho tôi một tiếng, tôi sẽ thu xếp ổn thỏa."

 

"Em chưa nghĩ ra."

 

Thực ra tôi đã nghĩ rất nhiều, viết đầy mấy trang giấy những cái tên hay.

 

Nhưng tôi nói vậy là vì muốn hiệu trưởng hoặc thầy Chu giúp tôi chọn một cái tên ý nghĩa hơn.

 

"Thầy Chu, chuyện đặt tên nhờ thầy nhé."

 

Hiệu trưởng cũng rất giỏi đùn đẩy trách nhiệm. Tôi thấy ánh mắt thầy Chu nhìn hiệu trưởng đầy u oán.

 

"Đặt tên là chuyện quan trọng, tôi phải suy nghĩ thật kỹ mới được."

 

"Đặt tên là chuyện quan trọng, tôi phải suy nghĩ thật kỹ mới được."

 

"Cứ đặt là Lý Chiêu Đệ đi, gọi con trai về."

 

Đó là câu nói của ông nội tôi mười tám năm trước.

 

Sao tôi biết ư?

 

Vì mỗi năm chả tôi đều đưa tôi về quê ăn Tết, và tôi nghe ông nội nhắc lại câu chuyện đó vô số lần.

 

Ông nói nếu không phải nhờ cái tên này, thì làm gì có chuyện em trai tôi – Lý Diệu Tổ – được sinh ra.

 

Nếu không phải cái tên này, chắc chắn mẹ tôi lại sinh con gái nữa. Đến lúc đó, mẹ tôi sinh xong mà ch đi, cha tôi phải nuôi hai đứa con gái, không có tiền, lại không cưới được vợ hai để sinh con trai, thì chắc chắn tuyệt hậu. Ch rồi cũng chẳng có ai cầm chậu đập xuống đất mà tiễn đưa.

 

Lý Chiêu Đệ.

 

Từ nhỏ đến lớn, tôi bị trêu chọc không biết bao nhiêu lần chỉ vì cái tên này.

 

Ở quê tôi, chẳng ai đặt tên như vậy.

 

Từ tiểu học đến trung học, rồi cả khi tôi lấy chồng ở kiếp trước, hơn hai mươi năm qua, chỉ có một mình tôi mang cái tên này.

 

Những đứa con gái khác tên là Diễm, Linh, Hạ, Lệ, Trân, Tĩnh… còn tôi, lại là Chiêu Đệ.

 

Ông bà nội tôi là nông dân chính gốc, cái tên này cũng nghe từ người ta mà có.

 

Họ không biết "Chiêu Đệ" nghĩa là gì, họ chỉ biết gọi tôi là "Gọi em trai".




Một tháng sau, vào một ngày chủ nhật, tôi cùng thầy Chu đến đồn công an để làm thủ tục đổi tên và xin cấp lại căn cước mới.

 

Chủ nhật thì đồn công an không làm việc. Lần này, hiệu trưởng lại giúp tôi một lần nữa.

 

Thầy Chu đặt tên cho tôi là Như Ý.

 

"Bạn Lý Như Ý, chúc em sau này mọi chuyện đều như ý."

 

Trước cửa đồn công an, thầy Chu đứng ngược sáng, dành cho tôi lời chúc chân thành nhất.

 

Tôi nghe mà thấy như tiếng trời ban xuống, giống như lời chúc phúc của thần thánh.

 

Tôi giao sổ hộ khẩu và căn cước mới in cho thầy Chu giữ.

 

"Chuyện đăng ký dự thi cứ để thầy lo, em chỉ cần tập trung ôn tập, cố gắng để có một tương lai khác."

 

Nghe hay quá, tôi khóc suốt cả quãng đường về nhà.

Chương trước Chương tiếp
Loading...