LẦN NÀY, CHỊ MẶC KỆ EM
1
1
Vừa mở mắt ra, trước mặt tôi chính là bóng lưng của Kiều Hoan đang ngó nghiêng tìm kiếm.
Tôi nheo mắt lại, một cơn thù hận cuộn trào lên tận đỉnh đầu.
Rất nhanh sau đó, một chiếc xe bán tải màu đen chạy tới trước cổng.
Nó gõ cửa ba cái, bên trong lập tức có hai gã đàn ông kéo nó lên xe.
Kiếp trước, tôi tưởng rằng em gái bị bắt cóc bán đi.
Tôi hét to gọi người đến giúp, vừa kéo vừa lôi nó về nhà.
Lúc ấy quá nóng ruột, tôi hoàn toàn không nhận ra vẻ mặt kỳ lạ của nó.
Kiều Hoan hận tôi suốt mấy chục năm.
Không chỉ đầu độc chết con gái tôi, mà còn bỏ thuốc độc vào thuốc tôi uống hằng ngày.
Khiến cơ thể tôi sớm suy kiệt.
Sau khi bị nó đâm thành người thực vật, mỗi ngày nó đều đến bên tai tôi nguyền rủa.
Khoe khoang rằng gia đình nó hạnh phúc ra sao.
Con gái nó đáng yêu thế nào.
Mỗi năm, nó đều dắt con gái đến trước giường bệnh của tôi để tổ chức sinh nhật.
Năm năm sau, cuối cùng tôi bị nó chọc giận đến mức đứt hơi mà chết.
Tận đến lúc chết, tôi mới hiểu ra.
Vì sao Kiều Hoan lại liều mạng muốn leo lên chiếc xe bán tải đó.
Thì ra đây là kế hoạch “thăng cấp” được nó chuẩn bị kỹ càng từ lâu.
Nó luôn cho rằng mình là đứa con được ông trời chọn.
Không nên sinh ra trong một gia đình tầm thường, không nên sống một cuộc đời tầm thường.
Từng có thời gian, nó còn cho rằng mình là đứa trẻ bị bế nhầm từ bệnh viện mang về nhà.
Nhưng khi lớn lên, nét mặt càng lúc càng giống ba tôi.
Nó cuối cùng cũng đối diện với sự thật, nhưng lại có một kế hoạch mới.
Nếu đầu thai nhầm, thì tự mình lựa chọn lại là được.
Đám đàn ông kia đúng là bọn buôn người.
Chính Kiều Hoan đã chủ động liên hệ với chúng, đề nghị được bán đi.
Nhưng có một điều kiện, là phải bán vào nhà giàu.
Bọn buôn người lập tức đồng ý.
Mà hôm nay, chính là bước cuối cùng trong kế hoạch đó.
Kiếp trước, Kiều Hoan cho rằng tôi đã phá hỏng kế hoạch, phá nát cả đời nó.
Hận tôi đến tận xương tủy.
Nhìn theo chiếc xe bán tải dần dần đi xa, tôi cong môi cười, xoay người hòa vào dòng người tấp nập.
Kiếp này, chị sẽ để em tự đi tìm cuộc đời mà em mong muốn!
Để xem, bọn buôn người sẽ đưa em đến nơi nào!
Mười phút trôi qua, Kiều Hoan vẫn chưa quay lại.
Ba mẹ bắt đầu lo lắng.
Đi một vòng đến nhà vệ sinh tìm, nhưng không thấy người đâu.
Mặt hai người trắng bệch.
Hai mươi phút sau, tìm khắp khu du lịch cũng không thấy bóng dáng Kiều Hoan.
Mẹ tôi suýt nữa thì ngất xỉu.
Ba tôi báo cảnh sát.
Đáng tiếc, ba mươi năm trước, hệ thống camera ở khu du lịch còn rất lạc hậu.
Chỉ nhìn thấy Kiều Hoan đi vào nhà vệ sinh, sau đó thì không thấy bước ra nữa.
Chỉ có tôi biết, Kiều Hoan đã leo qua cửa sổ nhà vệ sinh để trốn ra ngoài.
Nó vòng một vòng lớn, đi đến cổng phụ của khu du lịch — nơi không có camera giám sát.
Chỗ đó cỏ mọc um tùm, cũng rất ít khách tham quan.
Đó chính là địa điểm lên xe mà nó đã tính sẵn từ trước.
Huống hồ, ở nơi đông người như thế, ai lại để ý đến một bé gái trông chẳng có gì nổi bật?
Chúng tôi tìm đến tận chiều tối.
Vẫn không có tin tức gì.
Mẹ tôi ngất lên ngất xuống mấy lần.
Ba tôi hút hết điếu này đến điếu khác.
“Lỗi của ba! Tại sao ba lại không trông chừng nó cho kỹ!”
“Hạ Hạ, là ba làm mất em con rồi…”
Ông ôm mặt, khóc không thành tiếng.
Ba mẹ ở lại khu du lịch hơn nửa tháng.
Cả hai đều tự trách bản thân, cho rằng vì mình mà để lạc mất em gái.
Sức khỏe của họ nhanh chóng sa sút.
Cuối cùng đều phải nhập viện gần khu du lịch để điều trị.
Tôi sốt ruột đến toát mồ hôi hột — thế này không ổn.
Tuyệt đối không thể để Kiều Hoan – con súc sinh đó – hại cả nhà tôi thêm lần nữa.
Tối hôm đó, tôi vừa khóc vừa đi đến trước mặt ba mẹ.
Nức nở không nói thành lời, chỉ biết không ngừng rơi nước mắt.
Mẹ tôi kéo tôi vào lòng, đau lòng lau nước mắt cho tôi.
“Con yêu, có phải là con đang nhớ em gái không? Là lỗi của ba mẹ, có phải con đang trách mẹ để lạc mất em không?”
Tôi lắc đầu, vùi mặt vào lòng mẹ, khóc nức nở.
“Con mất em rồi, không thể mất ba mẹ nữa.”
“Hạ Hạ sợ lắm… sợ mất hai người, hu hu hu… ba mẹ, con không muốn mất hai người!”
Hai người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Đột nhiên nhận ra, họ không chỉ có mỗi Kiều Hoan – cô con gái út.
Họ còn có tôi – cô con gái lớn tám tuổi.
Cũng cần có sự yêu thương và chăm sóc trọn vẹn của ba mẹ.
Ngày hôm sau, họ vực dậy tinh thần.
Ba ngày sau, cả nhà quay về nhà cũ.
Từ đó về sau, họ không còn tự trách trước mặt tôi nữa.
Vì cảm giác tội lỗi, họ dồn hết tình yêu thương gấp bội vào tôi.
2
Ba tôi liều mạng kiếm tiền, chỉ để bù đắp những năm tháng đã thiếu thốn tình cảm với tôi.
Rất nhanh, ông nắm bắt được cơ hội mở một xưởng nhỏ.
Nhờ thuận lợi thời thế, xưởng từ nhỏ thành lớn, rồi từ xưởng thành công ty.
Cả nhà tôi chuyển từ căn hộ 70 mét vuông sang biệt thự rộng hàng nghìn mét vuông.
Tôi trở thành cô tiểu thư được cưng chiều nhất nhà họ Kiều.
Lúc ấy, tôi mới chỉ 13 tuổi.
Tôi nằm trên chiếc giường lớn êm ái, bật cười thành tiếng.
Thật muốn biết Kiều Hoan giờ đang sống thế nào.
Nếu nó biết cả nhà tôi phát tài rồi, gương mặt nó sẽ có biểu cảm ra sao?
Cái gia đình bình thường mà nó ra sức trốn chạy, cuối cùng lại chính là nhà giàu mà nó mơ tưởng ngày đêm.
Tất cả những điều này, kiếp trước chưa từng xảy ra.
Kiếp trước, sau khi Kiều Hoan trở về nhà, ba mẹ vẫn đi làm như cũ.
Cả đời chỉ làm công ăn lương, chúng tôi cũng sống như những người bình thường suốt đời.
Tôi vuốt ve chiếc váy thiết kế cao cấp đang mặc trên người.
Xem ra, Kiều Hoan đúng là sao chổi của cả gia đình này.
Không có nó, cả nhà đều phát tài.
Vì kiếp trước thân thể suy kiệt và cái chết thảm khốc của mình,
Tôi bắt đầu ra sức rèn luyện thể chất.
Tán thủ, võ đối kháng, bơi lội, hình thể.
Y học sức khỏe, dinh dưỡng học, dược lý học.
Thứ gì học được là tôi tìm thầy học ngay.
Tất nhiên, việc học văn hóa tôi cũng không lơ là.
Ba mẹ thấy tôi như phát cuồng học hành, đau lòng không chịu nổi.
“Hạ Hạ, nhà mình giàu như vậy, dù con không học hành gì thì ba mẹ cũng nuôi nổi con cả đời.”
“Ba mẹ chỉ mong con sống vui vẻ, không phải lo nghĩ gì cả.”
Tôi cười lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ.
“Mẹ, con rất vui mà.”
Sau khi ba tôi ký được vài dự án mới, thời gian rảnh rỗi cũng nhiều hơn.
Trong lúc dành thời gian bên tôi, ông vẫn không từ bỏ việc tìm kiếm Kiều Hoan.
Ba mẹ tôi bỏ ra một khoản tiền lớn để đăng tin tìm người trên báo và mạng.
Thậm chí còn treo thưởng rất cao.
Ai cung cấp được thông tin liên quan đến Kiều Hoan, đều được thưởng năm nghìn.
Ai biết rõ tung tích của nó, tìm được rồi báo về thì thưởng hẳn hai triệu.
Chuyện này khiến cả thành phố náo loạn.
Mỗi ngày người kéo đến nhà gần như giẫm nát cả bậc cửa.
Ba tôi đúng là quá nhiều tiền, ông không màng thông tin thật hay giả, cũng không quan tâm có bị lừa hay không.
Chỉ cần có tin là đưa năm nghìn ngay.
Rất nhiều người sau lưng gọi ông là “ông chủ rải tiền”.