"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Giá Như Đừng Là Thanh Mai
Chương 2
Cô gái rụt rè ngước mắt nhìn Kỳ Vọng, làm nũng nói:
"Em bị học trưởng làm đau thì chỉ có thể tự bôi thuốc thôi."
Kỳ Vọng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt trở nên dịu dàng:
"Học trưởng sao lại không thể bôi thuốc giúp em được?"
Tôi siết chặt hai tay thành nắm đấm.
Không muốn nói một lời nào, càng không muốn ở lại nơi này dù chỉ một giây.
Tôi quay đầu lao ra ngoài.
Trợ lý Hứa đi theo, trong mắt mang theo chút thương hại:
"Cô Tô, tôi đưa cô về nhé, giờ đã khuya, đây lại là vùng núi ngoại ô, cô sẽ không bắt được xe đâu."
Tôi định gật đầu.
Nhưng giây tiếp theo, Kỳ Vọng lại đột nhiên ra lệnh lạnh lùng:
"Trợ lý Hứa, cậu ở lại đây, không được đưa cô ấy đi."
Trợ lý Hứa ngẩn ra, nhưng vẫn ngoan ngoãn dừng bước.
Kỳ Vọng giọng điệu thờ ơ:
"Tô Ninh ngay cả nhẫn cưới cũng dám vứt, khi nào cô ấy chịu xuống nước xin lỗi tôi, tôi sẽ cho cô ấy ở lại trang viên một đêm."
Móng tay tôi cắm sâu vào lòng bàn tay.
Một lúc lâu sau, tôi cười thê lương.
Dứt khoát xoay người, đi thẳng ra khỏi trang viên.
Dựa vào bản đồ, tôi đi suốt cả đêm. Khi mệt, tôi chỉ cần để cơ thể quay ngược thời gian trở lại trạng thái ban đầu.
Tôi có một năng lực nghịch thiên như thế, vậy mà trước đây lại chỉ dùng nó để làm vừa lòng Kỳ Vọng trên giường sao?
Tôi lắc đầu, cảm thấy chính mình thật nực cười.
Mãi đến khi ánh bình minh dần ló dạng, tôi mới đi đến rìa thành phố.
Lúc này, tôi đã kiệt sức, tìm đại một khách sạn, lao lên giường và ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, tôi lại mơ về quá khứ.
Tôi ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của Kỳ Vọng, còn anh ta thì c ắ n nhẹ tai tôi, cười khẽ:
"Bảo bối ngoan lắm, lại là lần đầu tiên."
Tôi lờ mờ cảm nhận được một bàn tay lớn đang chậm rãi lướt qua cơ thể mình.
Giấc mơ này... quá mức chân thực.
Bỗng nhiên, tôi giật mình mở mắt, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Không phải mơ—là Kỳ Vọng thật!
Anh ta thấy tôi tỉnh, thản nhiên nói:
"Ninh Ninh, em cũng cứng đầu thật đấy."
"Nhẫn cưới cũng dám vứt đi à? Đừng quên, nửa tháng nữa chúng ta còn phải tổ chức hôn lễ."
Tôi trừng mắt nhìn anh ta.
Tại sao Kỳ Vọng có thể thản nhiên như vậy, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra?
Anh ta lại đưa tay véo nhẹ vào phần thịt mềm bên eo tôi, giọng nói thấp trầm dụ dỗ:
"Ngoan nào, quay ngược thời gian đi, trở lại như cũ."
Cơn giận dữ và nỗi n h ụ c nhã dâng trào trong lòng tôi, cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa…
8
"Đừng chạm vào tôi!"
Cơ thể phản ứng nhanh hơn ý thức.
Tôi đột ngột trở mình, móng tay cào một đường trên cổ Kỳ Vọng, để lại vết máo.
Không khí đột ngột đông cứng lại.
Kỳ Vọng chạm vào vết thương đang rỉ máo, rồi bật cười vì tức giận.
"Tô Ninh, dạo này em không ngoan rồi."
Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của anh ta dễ dàng kìm chặt cổ tay tôi, ghì chặt lên đầu giường.
Sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ khiến tôi tuyệt vọng.
Kỳ Vọng cúi xuống định hôn tôi.
Khoảng cách quá gần, tôi ngửi thấy mùi nước hoa còn vương trên người anh ta.
Không phải loại tôi thường dùng.
Giây phút ấy, cơn buồn nôn cuộn trào trong cổ họng.
"Ọe—"
Tôi đột nhiên nôn khan thành tiếng.
Kỳ Vọng mở to mắt, đồng tử co rút, động tác khựng lại.
Tôi nhân cơ hội đẩy anh ta ra, mồ hôi lạnh túa đầy trán, hơi thở đứt quãng trong đau đớn.
"Ninh Ninh, em lại bị tụt đường huyết sao?"
Ánh mắt Kỳ Vọng hiện lên chút hoảng loạn và hối hận:
"Anh quên mất, từ hôm qua đến giờ em chắc chắn chưa ăn gì."
Anh ta theo bản năng đưa tay sờ vào túi áo.
Nhìn động tác quen thuộc ấy, tim tôi đau thắt lại.
Anh ta biết tôi bị tụt đường huyết, suốt hàng chục năm nay luôn mang theo kẹo và bánh quy bên mình.
Nhưng lần này, anh ta sờ vào túi, lại không có gì cả.
Kỳ Vọng siết chặt quai hàm, thấp giọng nói:
"Anh đi mua ngay đây, sẽ quay lại nhanh thôi. Em chờ anh."
Tôi gượng cười:
"Đi đi, em chờ anh về."
Kỳ Vọng vội vàng khoác áo ngoài, lao ra khỏi phòng.
Tôi nhanh chóng mặc quần áo, nước mắt không kìm được mà trào ra.
Thật ra vừa rồi tôi chỉ giả vờ.
Tôi không muốn dây dưa với Kỳ Vọng nữa.
Ngón tay vừa chạm vào tay nắm cửa, tôi chợt nghe thấy giọng nói mơ hồ bên ngoài.
"Nhiễm Nhiễm, vết thương có sâu không? Để bác sĩ xử lý trước, đừng sợ, anh qua ngay đây."
"Có chuyện gì gấp không?"
Kỳ Vọng khựng lại một chút, sau đó nói tiếp:
"Không có, trợ lý Hứa sẽ lo liệu."
Giọng anh ta ngày càng xa dần.
Tôi ôm mặt, vô lực ngồi bệt xuống đất, cảm giác như toàn bộ sức lực đã bị rút cạn.
Thì ra khi lòng người ch đi, thật sự sẽ không thể khóc nổi.
Đúng lúc này, điện thoại chợt reo lên.
Tôi nhìn xuống màn hình một cách vô hồn.
Lại là 0049.
Không hiểu vì sao, tôi nhấn nút nghe máy.
Bên kia đầu dây, tiếng mẹ tôi đã nghẹn ngào không thành tiếng:
"Ninh Ninh, chỉ cần con chịu sang đây, chúng ta thề sẽ để con sống một cuộc đời thật tốt..."
Sống mũi tôi cay xè, cổ họng nghẹn ứ, những lời từ chối cứ mắc kẹt lại không thể thốt ra.
Tôi hoàn toàn không biết tiếng Đức, cũng không chắc mình có thể thích nghi với môi trường xa lạ ấy.
Lại càng không thể xác định họ có thực sự đáng tin hay không.
Ngay sau đó, giọng nói dè dặt của ba tôi vang lên:
"Ninh Ninh, ba đang bắt đầu chuyển công việc kinh doanh về Trung Quốc rồi. Chỉ cần con chịu nhận lại ba mẹ..."
Khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên đưa ra quyết định.
Tôi nhẹ giọng ngắt lời ông:
"Không cần đâu, con sẽ sang Đức."
9
Bọn họ xuất hiện đúng lúc quá.
Ngay khoảnh khắc tôi trốn trong góc liếm láp vết thương, yếu đuối và bất lực nhất.
Quan trọng hơn—
Tôi không muốn đối mặt với Kỳ Vọng nữa.
Ở đầu dây bên kia, khi nghe quyết định của tôi, ba người họ lập tức vui mừng phát cuồng.
Cảm xúc kích động đến mức như muốn tràn ra khỏi sóng điện thoại.
Giọng anh trai tôi vang lên đầy phấn khởi, lập tức quyết định đến đón tôi sớm hơn.
Việc làm visa dài hạn cần khoảng tám tuần.
Dù tôi bỏ tiền để xin cấp tốc, vẫn phải mất nửa tháng.
Trùng hợp đúng vào ngày diễn ra hôn lễ của tôi và Kỳ Vọng.
Trong khoảng thời gian này, tôi cũng không muốn sống cùng anh ta nữa.
Khi tôi quay về thu dọn hành lý, lại vô tình chạm mặt bố mẹ Kỳ Vọng.
"Ôi dào, Ninh Ninh, con đừng cố chấp như thế! Bao năm nay bên cạnh Kỳ Vọng chỉ có mình con thôi, đàn ông còn trẻ ai chẳng ham của lạ? Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ thôi mà, con nên rộng lượng, cho nó một cơ hội chứ!"
Bố Kỳ gật gù, thản nhiên nói:
"Đúng thế, bỏ đi rồi chẳng phải làm ảnh hưởng đến tình cảm của con và Kỳ Vọng sao?"
Nghe đến đây, một cơn lạnh lẽo bò dọc sống lưng tôi.
Họ biết chuyện Kỳ Vọng phản bội, vậy mà vẫn thản nhiên khuyên tôi nuốt cơn giận này xuống, tha thứ cho sự phản bội của hắn ta.
Mẹ Kỳ thấy tôi im lặng, liền lao đến, giữ chặt lấy hành lý của tôi.
"Không được, bác phải báo cho Kỳ Vọng, để nó đến dỗ con mới được!"
Bà ấy đã nhanh tay bấm số gọi đi.
Đầu óc tôi “ầm” một tiếng, theo bản năng vươn tay giật lấy điện thoại.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Giọng nói của Kỳ Vọng đã truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Mẹ, có chuyện gì vậy?"
Mẹ Kỳ dịu giọng làm nũng:
"Ninh Ninh định bỏ nhà đi đấy, con mau đến dỗ nó đi!"
"Chỉ cần con dỗ dành nó, nó chắc chắn sẽ không giận nữa."
"Từ nhỏ đến lớn vẫn luôn như thế mà."
10
Bên kia điện thoại, giọng Kỳ Vọng lạnh nhạt truyền đến:
"Con đang giải quyết chuyện gấp, cúp máy trước, sau này nói sau."
Tiếng một người phụ nữ nũng nịu vang lên trong nền.
Tôi gượng cười, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
"Không có chuyện gì nữa, con xin phép đi trước."
Mẹ Kỳ hắng giọng:
"Nửa tháng nữa là đám cưới rồi, con đừng suốt ngày giận dỗi Kỳ Vọng. Nếu không, con tự đẩy nó vào tay người phụ nữ khác, đến lúc đó hối hận cũng muộn."
Tôi im lặng vài giây, nhàn nhạt nhìn bà ta:
"Bà không thấy ghê tởm à? Bà tưởng ai cũng thích nhặt dưa chuột bẩn giống bà sao?"
Mặt mẹ Kỳ lập tức đỏ bừng vì tức giận.
Tôi kéo hành lý ra khỏi cửa.
Vừa bước đi, điện thoại trong túi bất ngờ rung lên.
Trợ lý Hứa gửi cho tôi một bức ảnh qua WeChat.
Tôi mở ra xem.
Trong phòng nghỉ, Lâm Nhiễm e lệ ngồi trên đùi Kỳ Vọng.
Ánh mắt Kỳ Vọng nhìn cô ta đầy khát khao, rực lửa như con sói đói nhìn thấy miếng mồi ngon.
Chỉ nhìn qua màn hình cũng có thể cảm nhận được bầu không khí căng thẳng đến mức nào.
Hóa ra, đây chính là chuyện "quan trọng" mà hắn ta cần xử lý.
Tôi lặng lẽ nhìn xuống mũi giày, nước mắt vẫn không kìm được mà rơi xuống.
Tôi hiểu rất rõ.
Thực ra, cho dù hắn ta có đến dỗ dành tôi, thì cũng không còn tác dụng nữa.
Tôi đã nộp đơn nghỉ việc.
Vì mấy ngày nay, tôi cứ thức trắng đến tận bốn, năm giờ sáng mới miễn cưỡng chợp mắt được.
Chỉ cần nhắm mắt lại, đầu óc tôi lại tràn ngập hình bóng của Kỳ Vọng.
Hắn ta đã từng hôn lên gáy tôi dịu dàng đến thế, mồ hôi nóng hổi nhỏ xuống n.g.ự.c tôi, nóng đến mức làm tôi run rẩy.
Tôi đã quen rồi…
Sau mỗi lần thân mật, đều co mình trong vòng tay hắn ta để ngủ.
Dù sao, tôi cũng đã thích hắn ta nhiều năm như vậy.
Mười tám năm qua, tôi đã quen với việc đuổi theo hắn ta, ngưỡng mộ hắn ta.
Chỉ một ánh mắt bố thí của hắn ta, tôi cũng coi như viên kẹo ngọt mà nuốt vào.
Nhưng bây giờ, tất cả đã biến thành những mảnh vỡ thủy tinh sắc nhọn, nuốt vào chỉ làm tôi ho ra máo.
Tôi ngồi trong căn phòng tối, lật từng dòng tin nhắn cũ giữa tôi và Kỳ Vọng.
Hắn ta thường im lặng cả ngày không trả lời, hoặc chỉ đáp lại tin nhắn cuối cùng của tôi.
Chỉ cần hắn ta chủ động gửi cho tôi một cái icon, tôi cũng có thể vui mừng suốt cả ngày.
Lịch sử trò chuyện mãi mãi chỉ có tôi cố gắng duy trì cuộc hội thoại.
Chỉ khi hắn ta gửi cho tôi đường link của mấy món đồ t ì n h t h ú, hắn ta mới tỏ ra nhiệt tình hơn một chút.
Bất giác, tôi đưa tay lên mặt.
Chạm vào những giọt nước mắt lạnh buốt.
Tôi đã hiểu ra rồi.
Đã đến lúc buông bỏ mối tình rách nát này.
Cũng đã đến lúc tôi bước đến một chân trời mới.
11
Tròn một tuần, Kỳ Vọng không còn liên lạc với tôi, nhưng tôi lại liên tục nhận được tin nhắn từ trợ lý của hắn ta – Trợ lý Hứa.
Kỳ Vọng ôm eo Lâm Nhiễm xuất hiện trong buổi tiệc, vì cô ta mà vung tiền như nước trong buổi đấu giá.
Dưới bầu trời đêm trên đảo, hai người họ tựa vào nhau, thắp sáng màn đêm bằng pháo hoa rực rỡ.
Tôi cười nhạt, trả lời trợ lý Hứa:
【Đúng là một con thú cưng điện tử tốt đấy, cặn bã và cặn bã đứng cạnh nhau thật hợp.】
Trợ lý Hứa: 【?】
Tôi: 【Đừng có gõ dấu hỏi nữa, anh cũng chẳng khác gì.】
Không chút do dự, tôi ấn xóa bạn bè.
Trải qua một giai đoạn cai n g h i ệ n dài đằng đẵng và đau đớn, tôi cứ ngỡ mình cuối cùng cũng có thể dần thoát ra khỏi bóng tối này.
Thế nhưng Kỳ Vọng lại bất ngờ chặn tôi ngay trước cửa khách sạn.
Hắn ta s i ế t chặt cổ tay tôi, giọng lạnh lẽo như băng:
"Tô Ninh, nhìn thấy những bức ảnh đó mà em không có chút phản ứng nào sao?"
Sau vài giây ngỡ ngàng, tôi chỉ thấy nực cười.
Thì ra trợ lý Hứa gửi những bức ảnh kia cho tôi là do Kỳ Vọng sai khiến.
"Tại sao không đến tìm tôi? Tô Ninh, em mọc cánh cứng cáp rồi phải không? Ngay cả một tin nhắn cũng không chịu gửi cho tôi?"
Cổ tay tôi đau nhói, dường như xương sắp bị b ó p nát, khóe mắt bất giác ứa ra giọt nước mắt vì đau.
Nhưng tôi cố giằng ra mà không thể.
Tôi lạnh lùng nói:
"Tôi đã trả lời rồi mà, trợ lý Hứa không nói lại với anh sao?"
Kỳ Vọng đưa màn hình điện thoại ra trước mặt tôi.
Tôi liếc qua, trong ảnh chụp màn hình, trợ lý Hứa đã rất có tâm khi xóa mất câu tôi mắng hai người họ “cặn bã đứng cạnh nhau thật hợp”.
Tôi chẳng còn hứng thú giải thích thêm với Kỳ Vọng, nhân cơ hội này rút tay lại.
Nhưng rồi hắn ta lại nói tiếp:
"Còn một tuần nữa là đến đám cưới rồi, quy trình cũng nên định sẵn. Tô Ninh, em cũng nên chuẩn bị đi, mỗi ngày ru rú trong khách sạn như vậy thì ra thể thống gì?"
Hắn ta ngang nhiên ra lệnh:
"Ninh Ninh, em chọn địa điểm trước đi, chuẩn bị trang trí nữa. À đúng rồi, còn phải chuẩn bị thiệp mời. Danh sách khách anh sẽ gửi cho em, em hãy tự tay viết thiệp…"
Dựa vào đâu mà đến nước này rồi anh ta vẫn nghĩ tôi sẽ cưới anh ta chứ?
Tôi kìm nén cơn giận, nhắc nhở anh ta:
"Vậy còn anh và Lâm Nhiễm thì sao?"
Kỳ Vọng nhíu mày: "Tô Ninh, em còn đang ghen sao?"
Anh ta thở dài: "Được rồi, anh thua. Anh dỗ em là được chứ gì."
Anh ta kề sát tai tôi, giọng nói mang theo sự ám muội:
"Thật ra thì, chơi chán Lâm Nhiễm cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có em là khiến anh mãi mãi cảm thấy mới mẻ."
Cả người tôi cứng đờ, trong lòng vừa giận vừa thất vọng.
Thì ra Kỳ Vọng mà tôi từng yêu, khi trút bỏ hào quang, cũng chỉ là một kẻ cặn bã mà thôi.
Anh ta đặt tay lên vai tôi, hơi thở áp sát, muốn hôn tôi.
Tôi vừa giận vừa vội, liền giơ chân, nhắm thẳng chỗ hiểm của anh ta mà đ á mạnh một cú.
Kỳ Vọng đau đớn kêu lên một tiếng.
Đột nhiên, một bóng dáng cao lớn như cơn gió lốc lao tới.
Một cú quật vai mạnh mẽ, khiến Kỳ Vọng ngã mạnh xuống đất.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt chạm thẳng vào gương mặt người đàn ông trước mặt.
Không ngờ lại là anh trai tôi – người nói sẽ đến đón tôi sớm hơn dự định!
Kỳ Vọng chống khuỷu tay ngồi dậy, trong mắt anh ta đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào anh trai tôi:
"Anh là ai? Tôi đang nói chuyện với vị hôn thê của mình, anh xen vào làm gì?"
12
Tôi vội vàng kéo cánh tay anh trai, giả vờ không quen biết: "Cảm ơn anh nhiều lắm, người tốt qua đường!"
Anh trai tôi: "?"
Tôi ra sức nháy mắt ra hiệu cho anh ấy.
Trước khi bay sang Đức, tôi không muốn để Kỳ Vọng biết mình sắp rời đi, tránh xảy ra rắc rối ngoài ý muốn.
Bất ngờ, Kỳ Vọng lấy ra một chiếc hộp nhẫn mà tôi đã quá quen thuộc, thản nhiên đưa đến trước mặt tôi:
"Tô Ninh, chuyện trước đây tôi không so đo với em nữa, lần này em giữ cho cẩn thận đi."
Tôi vốn không định nhận.
Nhưng bỗng một ý nghĩ thú vị lướt qua đầu tôi.
Khóe môi tôi nhếch lên, đưa tay nhận lấy chiếc nhẫn:
"Được thôi, tôi sẽ giữ cẩn thận."
Sau đó, tôi liền quay người, đăng bán cặp nhẫn đó lên Idle Fish (một nền tảng bán đồ cũ giống Shopee, Taobao).
Vứt vào thùng rác thì hơi phí, bán 50 tệ trên Idle Fish là vừa đẹp.
Rất nhanh có người hỏi mua:
【Chào bạn, chiếc nhẫn này đẹp quá… nó làm bằng chất liệu gì vậy?】
Tôi: 【Bạn ơi, bằng thủy tinh đấy.】
Người mua: 【À vậy sao, mình mua cho con gái nhỏ làm đồ chơi.】
Tôi hào phóng giảm giá: 【Thế thì giảm cho bạn, 20 tệ nhé.】
Người mua: 【Ôi, cảm ơn bạn nhiều lắm, chị gái tốt bụng quá, biết ơn nhiều lắm!】
Mấy ngày sau.
Người mua lại nhắn tin: 【Mình nhận được hàng rồi, chiếc nhẫn này đẹp quá mức ấy, thực sự là bằng thủy tinh à bạn? Mình có phải lời quá rồi không…】