Giá Như Đừng Là Thanh Mai

Chương 1



01.


Máo trong người tôi như đóng băng.


Chỉ cách một cánh cửa, tôi nghi ngờ mình đã nghe nhầm.


Nhưng cuộc trò chuyện bên trong vẫn tiếp tục:


"Cô ấy quá biết cách chiều chuộng anh, thủ đoạn cũng cao siêu như thế, sao có thể chưa từng tìm người luyện tập qua? Nhưng giờ cô ấy có trở lại thành gái còn tr inh, anh cũng chẳng cảm nhận được gì."


Giọng nói đó rõ ràng là của Kỳ Vọng.


Tôi đã nghe nó suốt mười tám năm.


Móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, tôi như bị ma xui quỷ khiến, nhón chân lên nhìn qua khe rèm cửa.


Đúng lúc này, tôi thấy Kỳ Vọng nâng cằm cô gái kia, khóe môi mang theo ý cười trêu chọc.


"Tối qua em nói thầm mến anh mười năm?" Ngón tay anh ấy nhẹ nhàng lướt qua gò má cô gái.


"Đồ ngốc này, nhất quyết phải giữ lần đầu tiên cho anh sao?"


Cô gái đỏ bừng mặt.


Giọng Kỳ Vọng cũng đầy cưng chiều:


"Với gương mặt này mà lại muốn chơi trò tình yêu trong sáng với đàn anh à?"


Cô gái táo bạo ngước nhìn lại:


"Vậy đàn anh sẽ chịu trách nhiệm với em chứ?"


Kỳ Vọng không đáp.


Cô gái khựng lại.


"Em nghe nói chị Tô Ninh đã ở bên đàn anh nhiều năm, hai người sắp kết hôn rồi..."


Cô gái cắn môi, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, đầy ấm ức.


"Xin lỗi đàn anh, em không nên hi vọng điều xa vời như vậy. Chị Tô Ninh mới là người đặc biệt nhất với anh."


Tôi dán chặt ánh mắt vào gương mặt Kỳ Vọng.


Nếu anh ấy từ chối chịu trách nhiệm với cô gái kia và thừa nhận rằng tôi là duy nhất.


Chỉ một đêm nay thôi, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.


Dù thế nào, tôi vẫn không kiềm chế được mà mong chờ câu trả lời của anh ấy.


Bởi vì tôi đã thích anh ấy quá nhiều năm.


Rất lâu sau, Kỳ Vọng hạ thấp mí mắt, hờ hững nói:


"Đúng vậy, đặc biệt lắm. Là một con búp bê t ì n h d ụ c có cái màng tái tạo tự động."


Khoảnh khắc nghe thấy câu đó, trái tim tôi như bị một búa tạ giáng mạnh, mọi hy vọng vỡ vụn thành từng mảnh.


Kỳ Vọng cúi đầu, trân trọng đặt một nụ hôn lên môi cô gái kia.


"Tất nhiên anh sẽ chịu trách nhiệm với em. Em không giống cô ấy, một kẻ có thể hồi phục lại màng tr inh vô số lần, đặc biệt đến mức rẻ mạt."


Nước mắt nóng bỏng không kìm chế được mà trào ra.


Tôi bịt chặt miệng, sợ mình sẽ khóc thành tiếng, nhưng toàn thân như bị rút sạch sức lực.


"Cạch—"


Âm thanh hộp nhẫn rơi xuống đất vang lên, phá tan bầu không khí ám muội trong phòng.


"Ai đó?!"


Kỳ Vọng cảm nhận được điều gì, quay phắt đầu lại, đối diện với đôi mắt đẫm nước của tôi.


02.


Đồng tử tôi đột nhiên mở to, theo bản năng quay người bỏ chạy trong hoảng loạn.


Trái tim trong lồng ngực đau đớn đến mức vặn vẹo.


Năm mười tám tuổi, lần đầu tiên của chúng tôi, anh ấy hôn lên cổ tôi, nhẹ nhàng lau đi nước mắt vì đau của tôi:


"Tô Ninh, anh sẽ mãi mãi chịu trách nhiệm với em."


Động tác của anh rất nhẹ, rất dịu dàng.


Sau đó, khi giới thiệu tôi với người khác, anh ấy cũng nói tôi là bạn gái của mình.


Nhưng từ khi biết cơ thể tôi có thể tự hồi phục, suốt bảy năm qua, mỗi lần trên giường, anh ấy đều é p tôi quay lại trước lần đầu tiên của chúng tôi.


Tôi bị ấn vào gương toàn thân, phản chiếu trong gương là dấu vết bầm tím trên cổ.


Kỳ Vọng cắn nhẹ và thầm thì bên tai tôi: "Ngoan, nhanh trở về khoảng thời gian em còn trong sáng nhất đi."


Thật ra, mỗi lần đều rất đau.


Nhưng khi nhìn vào mắt Kỳ Vọng, tôi không thể từ chối anh ấy.


Mưa xối xả đập vào cửa kính, tôi nghe thấy chính giọng nói vỡ nát của mình:


"Đừng nói chuyện này với người khác..."


"Anh đã khoe từ lâu rồi. Bạn gái anh mãi mãi là trinh nữ, mấy anh em của anh đều ghen tị ch mất."


Trong gương, tôi co người lại, bả vai vẫn còn dấu răng chưa kịp mờ đi.


Kỳ Vọng nở nụ cười mãn nguyện.


"Sau khi cơ thể em tự hồi phục, ngay cả vết bầm cũng biến mất, tiện lợi thật."


Tôi luôn nghĩ rằng anh ấy yêu tôi, rằng đó chỉ là một kiểu t ì n h t h ú của chúng tôi.


Ký ức lấp đầy đầu óc tôi, tôi vừa chạy vừa khóc đến mức không thở nổi.


Mỗi hơi thở đều mang theo cơn đau sắc nhọn.


Hóa ra, trong mắt anh ấy, tình cảm và sự chủ động của tôi chỉ là d.â.m l.o.ạ.n và rẻ mạt.


Là tôi đã luyện tập với ai khác.


Đột nhiên, trong đầu tôi như có một sợi dây "phựt" một tiếng đứt đoạn.


Trong cơn sụp đổ, tôi loạng choạng ngã thẳng xuống lòng đường.


Khi tỉnh lại, khứu giác tôi tràn ngập mùi thuốc sát trùng.


"Cô Tô, cô vì quá kích động nên ngất đi." Giọng nói lạnh nhạt vang lên từ bên cạnh giường bệnh.


Tôi nhận ra người đó.


Anh ta là trợ lý riêng của Kỳ Vọng.


Anh ta đứng trên cao nhìn xuống tôi, sau đó đưa một chiếc hộp nhẫn đến gần mặt tôi.


Chiếc hộp đó, tôi quá quen thuộc.


Tôi và Kỳ Vọng sắp kết hôn, anh ấy để tôi tự chọn nhẫn.


Tôi tốn cả một tháng, tỉ mỉ chọn lựa, mới chọn được chiếc khiến anh hài lòng nhất.


Mặt trong của chiếc nhẫn khắc chữ cái đầu tiên trong tên tôi và anh ấy.


Chạy trốn trong lúc hoảng loạn, tôi thậm chí không kịp nhặt lại hộp nhẫn rơi xuống đất.


Tôi cắn chặt môi dưới, không muốn nhận.


Trợ lý Hứa đợi một lúc, thấy tôi vẫn không có phản ứng, bực bội cau mày.


Sau đó, rút điện thoại ra, trực tiếp giơ đến trước mặt tôi.


"Tối qua, cô Lâm và tổng giám đốc Kỳ trải qua một đêm mặn nồng. Sáng nay, tổng giám đốc Kỳ đã đặt cho cô ấy chiếc nhẫn này."


Ngón tay tôi không thể khống chế mà run lên, ấn mở bức ảnh.


Chiếc nhẫn đó, là cùng một thương hiệu với chiếc tôi đã chọn.


Rồi tôi nhìn thấy dòng chữ khắc bên trong nhẫn…


"To my first & my last."


"Dành cho lần đầu tiên của anh, cũng là lần cuối cùng của anh."

…..


3


Tôi khẽ kéo khóe môi, nở một nụ cười thê lương.


Mặt như bị ai đó giáng một bạt tai thật mạnh, nóng rát đến tê dại.


"Cô Tô, chắc cô cũng rõ, cô Lâm là sinh viên tài năng, học thẳng từ cử nhân đến thạc sĩ ở Thanh Hoa, lại còn yêu Tổng giám đốc Kỳ nhiều năm như vậy."


"Còn cô thì sao..."


"Chỉ dựa vào thể chất đặc biệt để giữ chân đàn ông, thật sự rất đáng xấu hổ."


Ánh mắt của trợ lý Hứa vừa khinh miệt vừa chán ghét, như một con d a o sắc bén đâm thẳng vào tim tôi.


Thật nực cười.


Mãi đến bây giờ tôi mới nhận ra, bao nhiêu năm qua, những người bên cạnh Kỳ Vọng đều xem tôi là một trò cười đáng thương.


Dù chúng tôi yêu nhau nhiều năm, sắp kết hôn, nhưng chưa một ai thực sự coi trọng tôi.


Mà tất cả những điều này đều là do Kỳ Vọng.


Anh ta đối xử với tôi thế nào, thì những người xung quanh cũng bắt chước theo, giẫm đạp lên lòng tự trọng của tôi không chút do dự.


Khoảnh khắc tỉnh táo này, tim tôi như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến nghẹt thở.


Trợ lý Hứa rời đi.


Tôi trốn vào trong chăn, cuộn người lại thành một khối.


Cổ họng đau rát, khóe mắt dần nóng lên, mỗi hơi thở đều khiến tim tôi quặn thắt.


Không biết đã khóc bao lâu, điện thoại bỗng reo lên.


Tôi đưa tay lau bừa nước mắt trên mặt, cầm lấy chiếc điện thoại bên cạnh.


Trên màn hình hiển thị một cái tên đã khắc sâu vào tận xương tủy tôi:


Kỳ Vọng.


4


Tay tôi cứng đờ.


Ngón tay khẽ động, định lập tức cúp máy.


Nhưng Kỳ Vọng lại chủ động ngắt trước.


Chuông điện thoại chỉ reo vỏn vẹn năm giây.


Tôi ngây người cầm điện thoại, thần trí hoảng hốt.


Trong đầu không ngừng hiện lên từng mảnh ký ức suốt mười tám năm qua với Kỳ Vọng.


Tôi quen anh từ tiểu học, luôn là bạn cùng bàn.


Ở mọi giai đoạn, anh đều là nam thần cao cao tại thượng của trường, có biết bao cô gái thích anh.


Nhưng anh chỉ nắm lấy tay tôi, nghiêng đầu lắng nghe tôi nói.


Dù tôi luyên thuyên một tràng dài, anh cũng chỉ đáp lại câu cuối cùng.


Mỗi khi tôi hạ đường huyết đến mức suýt ngất, anh luôn đẩy kẹo và bánh quy đến trước mặt tôi, thản nhiên nói:


“Ăn thì ăn, không ăn thì thôi.”


Trong cặp anh lúc nào cũng có sẵn đồ ngọt, nhưng anh chưa bao giờ ăn.


Chuẩn bị cho ai, không cần nói cũng biết.


Tôi luôn nghĩ anh chỉ là người lạnh lùng, không giỏi biểu đạt, nhưng thực tế anh luôn đối xử tốt với tôi.


Những lúc anh nói mấy lời khiến mặt tôi đỏ bừng trên giường, đó là lúc hiếm hoi tôi thấy được cảm xúc hiển hiện trên gương mặt anh.


Như thể bông hoa cao quý trên đỉnh núi ấy cuối cùng cũng chịu bước xuống thần đàn vì tôi.


Tôi đã từng cẩn thận tận hưởng niềm vui nhỏ nhoi ấy, đến mức cơn đau kia cũng chẳng còn đáng kể.


Nhưng ngay lúc này, tôi bỗng căm hận bản thân đến tột cùng.


Tại sao tôi lại có thể quay ngược thời gian?


Nếu không có năng lực này, liệu Kỳ Vọng có trân trọng tôi hơn không?


Chúng tôi có rơi vào tình cảnh như bây giờ không?


Nghĩ đến đây, tôi bật cười chua chát, rồi bất ngờ giáng cho mình một bạt tai thật mạnh.


Tôi vẫn còn ôm hy vọng viển vông sao?


Im lặng thu dọn đồ đạc, tôi làm thủ tục xuất viện.


Tôi không muốn quay về ngôi nhà đã từng là tổ ấm của tôi và Kỳ Vọng.


Không muốn nhớ lại từng đêm anh ta đ è tôi xuống trước tấm gương, b ó p chặt eo tôi, é p tôi quay ngược thời gian.


Nhưng tôi còn nơi nào để đi không?


Từ nhỏ, bố mẹ đã dẫn anh trai sang Đức, từ đó bặt vô âm tín.


Chỉ còn tôi và bà ngoại nương tựa lẫn nhau.


Tôi cứ thế lang thang vô định trên đường phố.


Bỗng dưng, điện thoại reo lên.


Tôi nhìn chằm chằm số lạ trên màn hình, nhíu mày.


Đầu số 0049, không giống số trong nước.


Do dự vài giây, tôi nhấn nút nghe.


“Ninh Ninh à, mẹ đây. Đừng vội cúp máy.”


Đầu dây bên kia, một giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ vang lên.


Tim tôi chợt nghẹn lại, suýt nữa quên cả hít thở.


Giọng nói ấy tiếp tục, cẩn thận dè dặt:


“Mẹ, bố và anh trai con… cuối cùng cũng ổn định cuộc sống bên này rồi. Con có muốn sang Đức sống không? Cả nhà chúng ta… đoàn tụ nhé?”


5


Tôi vô thức siết chặt điện thoại trong tay.


Cuối cùng, tôi không nói một lời, dứt khoát cúp máy.


Tưởng rằng mình đã sớm quên nỗi đau bị họ bỏ rơi.


Nhưng giây phút này, nó lại đ â m thẳng vào tận xương tủy, khiến tôi đau đớn đến mức không muốn sống nữa.


Hai chân mềm nhũn, tôi từ từ ngồi thụp xuống, nghẹn ngào bật khóc.


Kỳ Vọng từng hỏi tôi:


“Tô Ninh, bố mẹ em đâu?”


Tôi luôn nói với người ngoài rằng họ đã mất, chỉ còn tôi và bà ngoại nương tựa nhau.


Sau đó, vào năm cấp ba, bà ngoại cũng rời xa tôi.


Thiếu niên Kỳ Vọng khi ấy khẽ thở dài, đặt một nụ hôn lên khóe mắt đỏ hoe của tôi:


“Tô Ninh, anh chia cho em một nửa bố mẹ anh nhé. Bọn họ sẽ tốt với em.”


Suốt mười tám năm qua, Kỳ Vọng luôn bên tôi, lâu hơn bất cứ ai trong đời tôi.


Lâu hơn cả bố mẹ tôi, lâu hơn cả bà ngoại.


Tôi thật sự không biết… nếu mất anh, tôi sẽ phải làm gì.


Đúng lúc này, một lực mạnh bất ngờ kéo tôi đứng dậy.


Tôi hoang mang chạm phải gương mặt lạnh lùng của trợ lý Hứa.


“Cô Tô, Tổng giám đốc Kỳ vì đuổi theo cô mà vô tình ngã từ dải phân cách cây xanh xuống làn đường cao tốc, bị g ã y xương cánh tay phải.”


Đầu óc tôi trống rỗng trong chốc lát.


Chẳng trách điện thoại của Kỳ Vọng chỉ reo năm giây rồi ngắt.


Trong sâu thẳm trái tim, tôi lại có một chút an ủi…


Có lẽ, Kỳ Vọng vẫn quan tâm tôi? Tình cảm bao năm qua của chúng tôi, có lẽ không phải hoàn toàn vô nghĩa?


Hơn nữa, anh từng bất chấp lao vào biển lửa, đập vỡ cửa kính, vươn tay về phía tôi khi tôi đang tuyệt vọng.


Cũng vì thế mà trên cổ anh có một vết sẹo.


Chỉ nghĩ đến việc anh bị thương nghiêm trọng hơn cả lần đó, bị gãy tay, tim tôi bỗng thắt lại.


Tôi vội vàng theo trợ lý Hứa lên xe.


Nhưng không hiểu sao, trên mặt anh ta… chẳng có chút lo lắng nào cả?

 

6


Chiếc xe lao nhanh trên đường, lúc này tôi mới chợt nhận ra—đây hoàn toàn không phải đường đến bệnh viện.


Cuối cùng, xe dừng trước một khu biệt thự xa hoa.


Chưa kịp bước xuống, tôi đã nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ vang lên từ bên trong.


"Kỳ Vọng không phải bị thương sao?" Tôi không thể tin nổi.


Trợ lý Hứa không nói gì, chỉ thô bạo kéo tôi xuống xe, đẩy tôi đến bên cạnh bể bơi.


Kỳ Vọng đang nằm tựa trên ghế dài, cánh tay ôm trọn lấy thân hình nóng bỏng của Lâm Nhiễm trong bộ bikini, hoàn toàn không có chút dáng vẻ bị thương nào.


Giữa đám đông, bỗng có người cất giọng cười cợt:


"Bạn gái 'vĩnh viễn xử nữ' của anh Kỳ đúng là đỉnh thật, khiến anh em chúng tôi thèm nhỏ dãi."


Lời nói tràn đầy ý trêu chọc ác ý nhắm vào tôi.


Kỳ Vọng chỉ thong thả xoay ly rượu trong tay, giọng điệu vừa đùa cợt vừa lạnh lùng:


"Phải đó, mỗi lần làm Tô Ninh khóc cũng chẳng cần dỗ, đọc lại thời gian là xong, đến cả vết đỏ cũng chẳng còn, đỡ biết bao nhiêu việc."


Lập tức, cả hồ bơi vang lên tiếng cười ầm ĩ.


Tôi đứng ch trân tại chỗ, đầu óc trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng ong ong trong tai.


Dường như cảm nhận được gì đó, Kỳ Vọng hờ hững ngước mắt lên—ánh mắt hắn chạm thẳng vào tôi.


Động tác của hắn thoáng khựng lại, trên gương mặt hiện lên một tia hoảng loạn khó nhận ra.


Tôi vô thức siết chặt vạt áo, các đốt ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà trắng bệch.


Khoảnh khắc này, tôi bỗng muốn bật cười.


Vừa rồi tôi còn vội vã lo lắng chạy đến, chẳng khác nào một kẻ ngốc.


Bị Kỳ Vọng xoay như chong chóng, bị hắn lừa một cách dễ dàng.


Cơn phẫn nộ, nỗi thất vọng, cùng đau đớn như sóng lớn nhấn chìm tôi.


Bỗng nhiên, một mùi rượu nồng nặc xộc đến.


Một gã đàn ông say khướt tiến lại gần, bất ngờ siết lấy eo tôi:


"Anh Kỳ, cho tôi mượn chị dâu chơi hai ngày đi, dù sao anh cũng có em gái Lâm Nhiễm rồi, còn quan tâm cô ta làm gì?"


"Thể chất đặc biệt thế này, chơi hỏng cũng có thể sửa, vẫn cứ như mới…"


Nghe thấy những lời bẩn thỉu đó, tôi cắn chặt răng, vung một cú đ ấ m mạnh vào mặt gã.


Gã đàn ông ôm lấy mũi, máo tươi chảy ròng ròng, sững sờ trong giây lát.


Ngay sau đó, gã tức giận gầm lên:


"Mày còn giả vờ trong sạch cái gì?"


Nói rồi, gã vung tay định b.ó.p c h ặ t cổ tôi.


"Chát—"


Chiếc ly rượu trong tay Kỳ Vọng đột nhiên vỡ vụn dưới chân gã.


Gã đàn ông sợ đến run rẩy, bàn tay giơ lên cũng cứng đờ giữa không trung.


Gương mặt Kỳ Vọng âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước, giọng nói lạnh như băng:


"Cút."


7


Lâm Nhiễm kịp thời che miệng, kinh hô:


"Chị Tô Ninh có thể chất đặc biệt, không sợ đau, có thể tự hồi phục màng đó, nhưng anh ta nói như vậy cũng quá đáng quá rồi!"

 

Chương tiếp
Loading...