Dưới Tầm Gửi, Em Vẫn Là Em
Chương 1
MC cầm mic đùa vui:
"Có thể chia sẻ một chút, mối tình đầu cho anh cảm giác thế nào không?"
Ống kính cố tình lia về phía Lâm Dao.
Chu Hằng dịu dàng liếc nhìn cô ấy, giọng trầm khàn:
"Mối tình đầu là khi cô ấy xuất hiện, những người khác chỉ còn là mờ nhạt."
Lời vừa dứt, ống kính vô tình lướt qua mặt tôi.
Chu Hằng sững người, ánh mắt tối lại.
Tôi lập tức dời mắt đi, bàn tay siết chặt, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau nhói.
Đến phần bốc thăm câu hỏi, MC yêu cầu mỗi người lấy một tờ giấy trong hộp và trả lời câu hỏi từ các khách mời trước để lại.
Tôi mở tờ giấy trong tay.
Nét chữ quen thuộc.
Ngẩn người một giây, MC đã đọc thay tôi:
"Bạn và mối tình đầu đã đi đến cuối cùng chưa?"
Nhìn dòng chữ ký tên, MC phấn khích reo lên:
"Wow, trùng hợp quá! Đây là câu hỏi do thầy Chu viết cách đây hai năm!"
Hai năm trước.
Lúc chúng tôi còn chưa ly hôn.
Khi biết Lâm Dao về nước, Chu Hằng đã thất thần rất lâu, lên cả chương trình mà vẫn buột miệng hỏi câu liên quan đến cô ấy.
"Mối tình đầu" — hai chữ ấy, sắc bén như kim châm vào tim.
Tôi giấu kín cảm xúc, bình thản trả lời:
"Vâng, tháng sau chúng tôi sẽ kết hôn."
Chiếc cốc bên cạnh Chu Hằng rơi xuống đất, vỡ vụn.
Anh đột ngột ngẩng đầu nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch.
Tôi mỉm cười, bổ sung:
"Anh ấy là mối tình đầu năm tôi mười bảy tuổi.
Chúng tôi yêu nhau rất sâu đậm."
Tiếng chúc mừng vang lên khắp trường quay.
Ngay giây sau, ống kính chuyển hướng.
Ánh mắt tôi khựng lại.
Cả cơ thể như ngừng thở, chỉ còn nhịp tim đập điên cuồng trong lồng ngực.
Mối tình đầu tôi vừa nhắc đến, lúc này đang ngồi cách đó không xa.
Anh lặng lẽ nghe hết lời nói dối của tôi.
Bất chợt đứng dậy, bước chậm về phía sân khấu.
Dưới ánh đèn spotlight, nốt ruồi nhỏ lạnh lùng nơi sống mũi anh, hiện ra rõ ràng như vết tích của năm tháng.
MC phối hợp giới thiệu:
"Chào mừng vị khách mời tiếp theo —"
Mọi âm thanh dần trôi xa khỏi màng nhĩ.
Anh đưa tay về phía tôi, vừa xa lạ vừa quen thuộc:
"Xin chào, tôi là Hứa Duy."
Bàn tay anh ấm áp, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi.
Chạm vào — rồi buông ra.
02
Trong phòng nghỉ, tôi ngồi thừ trên ghế sofa rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Chị Vy, quản lý của tôi, tức giận chọc mạnh vào trán tôi:
"Đột nhiên bịa ra tin kết hôn, em điên rồi à!"
Chị sốt ruột kiểm tra tình hình trên hot search:
"Phía dư luận cứ để chị xử lý, tháng sau em còn phải tranh giải Ảnh hậu, xem như lăng xê trước."
Tôi ho dữ dội mấy tiếng, ngẩng tay nuốt viên thuốc trong lòng bàn tay.
Vị đắng khiến tôi nhíu chặt mày.
Chị Vy xót xa đưa ly nước cho tôi:
"Chấn thương lần này đều do Lâm Dao gây ra, đúng là xui xẻo, sớm biết thế này thì đã không nhận rồi."
Tôi điều chỉnh nhịp thở, cụp mắt xuống:
"Không sao đâu, chương trình này lượt xem rất cao, mình không thể bỏ lỡ."
Hồi mới vào nghề, tôi vẫn chưa có danh tiếng.
Sau đó có một lần Lâm Dao phải quay cảnh cưỡi ngựa, nhưng cô ta không biết cưỡi.
Đạo diễn thấy tôi và cô ấy có bảy phần giống nhau, bèn để tôi làm diễn viên đóng thế.
Tôi phơi nắng quay suốt nhiều ngày.
Đùi trong bị cọ xát đến thịt nát máu tươi, đau đến mức đi đứng cũng run rẩy.
Hôm kết thúc quay, Lâm Dao trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt âm u độc địa:
"Đừng mơ tưởng đến thứ không thuộc về mình, hiểu chưa?"
Nhân lúc mọi người không để ý, cô ta quất roi vào lưng ngựa.
Tôi lập tức ngã nhào, để lại chấn thương thắt lưng vĩnh viễn.
Người hôn mê suốt ba ngày liền trong bệnh viện.
Khi đó tôi còn tưởng cô ta đang nói về vai diễn.
Mãi đến khi tôi tìm thấy trong thư phòng chồng cũ Chu Hằng — những lá thư anh ấy viết cho cô ta.
Một chồng dày cộm.
Lá nào cũng đầy ắp tình cảm cuồng nhiệt.
【Nếu người kết hôn với anh không phải là em, vậy thì ai cũng chẳng quan trọng nữa, anh thà chọn một người giống em.】
Càng đọc mặt tôi càng trắng bệch.
Những kịch bản tôi được mời, những vai diễn tôi casting thành công, những hợp đồng quảng cáo đã đàm phán xong...
Tất cả đều bị Lâm Dao nẫng tay trên đúng thời điểm.
Tất cả đều có Chu Hằng ngầm sắp xếp giúp cô ta.
Ba ngày tôi hôn mê trong bệnh viện vì ngã ngựa.
Anh ta vẫn còn năn nỉ đạo diễn sửa kịch bản, để Lâm Dao tiếp tục đóng.
Tôi thậm chí còn không nhận được thù lao.
Đáng hận nhất là toàn bộ cảnh quay của tôi đều bị họ cắt sạch.
Trong giới giải trí, người không có tiếng nói thì sẽ bị bắt nạt.
Nhưng tôi không cam lòng.
Vì vậy hôm đó tôi nén nước mắt cãi nhau với anh ta.
Chu Hằng giận dữ đến cực điểm:
"Ai cho cô động vào đống thư đó, A Dao là mối tình đầu của tôi, mấy tài nguyên đó không cho cô thì cho ai? Cô xứng chắc?"
Anh ta hất tung bàn ăn.
Tất cả bát đĩa vỡ nát đầy sàn.
Một mớ hỗn độn, không thứ gì còn nguyên vẹn.
Giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi lúc ấy — đã tan tành không thể cứu vãn.
03
Chị Vy ra ngoài nghe điện thoại mãi chưa quay lại.
Cửa phòng nghỉ vang lên tiếng gõ.
Tôi đứng dậy, nụ cười khựng lại bên khóe môi.
Chu Hằng đứng ngoài cửa, sắc mặt u ám:
"Chúng ta nói chuyện."
Không đợi tôi đồng ý.
Anh ta sải bước vào phòng, ngồi xuống sofa, lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm:
"Tốt nhất cô nên biết điều một chút."
Tôi kinh ngạc ngoảnh đầu lại.
Anh ta tự tiện tiếp tục:
"Bịa ra một mối tình đầu hư cấu chỉ để chọc tức tôi, Dư Trinh, cô cũng lắm trò đấy."
Chu Hằng vẫn luôn nghĩ mình là mối tình đầu của tôi.
Sau khi chúng tôi kết hôn, một đêm ngồi hóng gió bên bờ biển.
Anh ta đột nhiên cúi người hôn tôi.
Chu Hằng cúi đầu nhìn phản ứng lúng túng của tôi:
"Dư Trinh, em chưa từng yêu ai à? Chưa từng hôn ai khác?"
Tôi nhắm mắt lại:
"Chưa."
Anh ta cười khẽ:
"Vậy tôi là mối tình đầu của em rồi."
Chu Hằng không biết.
Hôm ấy, khi tôi nhắm mắt lại.
Trong đầu chỉ toàn là những hình ảnh hôn nhau với Hứa Duy.
Lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, trời đổ tuyết trên con phố Giáng sinh ở London.
Hứa Duy bế bổng tôi bằng một tay, đặt lên bệ cửa sổ.
Ôm lấy tôi, hôn gần như cuồng nhiệt.
Nụ hôn sâu, nhưng lại dịu dàng vô cùng.
Hàng mi tôi khẽ run, ngẩng mắt liền thấy.
Trên đỉnh đầu chúng tôi là một chùm tầm gửi lơ lửng.
Từ đó về sau.
Chỉ cần nhìn thấy tầm gửi, tôi như con chó Pavlov.
Lập tức rơi vào cơn say mê của nụ hôn ấy.
04
Nghĩ đến Hứa Duy, tôi lại thất thần.
Chu Hằng vẫn còn lải nhải:
"Ly hôn lâu vậy rồi mà còn không buông được, cô có thể đừng hèn hạ như thế không?"
Anh ta càng nói càng quá đáng.
Tôi không nổi giận, chỉ nhàn nhạt đáp:
"Ly hôn lâu vậy rồi còn tự ảo tưởng vợ cũ yêu mình mà không được, chẳng phải càng hèn hạ hơn sao?"
Những năm qua.
Được tâng bốc quen rồi, cái tôi của anh ta cũng lớn hơn trước nhiều.
Chu Hằng tức tối đứng phắt dậy, túm lấy cổ tay tôi:
"Dư Trinh, cô muốn níu kéo tôi, cách này không thông minh đâu."
Tôi giơ tay định gạt ra, nhưng anh ta càng siết chặt.
Ngay giây sau.
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt đứt sự căng thẳng này.
Lúc nãy tôi quên không đóng cửa.
Hứa Duy tựa vào khung cửa, không biết đã đứng đó bao lâu.
Áo hoodie đen tôn lên đường nét bờ vai, khiến cả người anh toát lên vẻ gọn gàng lạnh lùng.
Anh ngẩng mắt nhìn tôi.
Trong đáy mắt cuộn trào những xúc cảm vừa tối tăm vừa mãnh liệt.
"Xin lỗi, bên chương trình đang tìm cô Dư."
Chu Hằng bất đắc dĩ buông tay tôi ra.
Giả bộ ra vẻ nhã nhặn rồi rời đi.
Tôi và Hứa Duy đi song song qua hành lang.
Hành lang vắng vẻ, trùng hợp yên tĩnh đến lạ.
Chiếc cúc tay áo lỏng ra trong lúc giằng co, giờ bất ngờ rơi khỏi ống tay áo.
Lăn xuống đất, bật lên mấy vòng.
Âm thanh trong trẻo phá vỡ sự tĩnh lặng.
Như một giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng lặng.
Gợn lên chút sóng nhỏ.
Tôi cúi người nhặt, đầu ngón tay chạm vào tay Hứa Duy.
Anh gần như theo phản xạ, nắm lấy tay tôi, rồi đặt lại chiếc cúc vào lòng bàn tay tôi.
Ánh mắt tôi chạm phải ánh mắt anh, muốn tránh đi nhưng lại bất lực.
Lông mi Hứa Duy khẽ run.
"Dư Trinh."
Anh từng chữ, từng chữ, nghiền nát tên tôi nơi đầu môi kẽ răng:
"Đây là năm thứ bảy em rời xa rồi."
05
Đây là một chương trình truyền hình thực tế dạng thi đấu sinh hoạt.
Tất cả khách mời đều phải ở lại trong căn nhà do tổ sản xuất sắp xếp.
Đêm đầu tiên phải tham gia trò chơi để giành quyền chọn phòng.
Hai năm trước Chu Hằng đã từng ghi hình chương trình này.
Anh ta rất thạo luật chơi, dễ dàng lấy được phòng tốt nhất.
Nhưng ngay sau đó lại quay sang nhường cho Lâm Dao:
"Cô ấy sức khỏe yếu, không chịu nổi lạnh, tôi đổi cho cô ấy."
Lâm Dao quay đầu lại, đắc ý nhìn tôi:
"Cô Dư, chắc cô không phiền nếu tôi ở phòng tốt thế này chứ? Hay là, tôi nhường cho cô nhé..."
Không cần nghĩ cũng biết, dòng bình luận chắc chắn sẽ nổ tung với những câu khen ngợi cô ta vừa xinh đẹp vừa tốt bụng.
Tôi dứt khoát từ chối:
"Không cần."
Cô ta càng đắc ý, còn cười khiêu khích với tôi:
"Thầy Chu thật chẳng có chút phong độ đàn ông gì cả, không biết nghĩ cho cô cũng đang bị thương."
Hứa Duy bất ngờ vươn tay, rút lấy chìa khóa trong tay tôi:
"Cô Dư bị đau lưng, tôi đổi với cô."
Tôi ngẩn người mấy giây.
Ngơ ngác lí nhí cảm ơn.
Phòng của Hứa Duy có tấm nệm rất thoải mái.
Tôi nằm xuống, vươn vai duỗi người một cái.
Lâm Dao không chút khách khí đi theo.
Đẩy cửa bước vào.
Trong phòng không lắp camera, tôi cũng đã tháo mic xuống.
Cô ta không giả vờ nữa, ánh mắt đầy khinh miệt:
"Cô đúng là như hồn ma dai dẳng, cứ phải bám theo để làm chúng tôi buồn nôn à."
"Vừa rồi cô nhìn Hứa Duy bằng ánh mắt gì vậy? Đừng nói là cô tưởng anh ấy sẽ để mắt tới cô nhé."
"Anh ấy là đại lão giới đầu tư đấy, đâu rảnh mà rước cô – loại đàn bà từng ly hôn như cô."
Tôi lặng lẽ nghe hết.
Lạnh nhạt mỉa mai cô ta:
"Đương nhiên là sẽ không như cô, đi nhặt đàn ông từng ly hôn."
Mặt Lâm Dao tái xanh vì tức, vừa ra khỏi phòng đã sụt sùi khóc lóc.
Những người khác nghe động tĩnh, quan tâm hỏi han.
Cô ta sụt sùi tỏ vẻ ấm ức:
"Đừng trách cô Dư nhé, cô ấy chỉ là tâm trạng không tốt thôi."
Giới này toàn là người lọc lõi.
Ai cũng giữ nguyên tắc không đắc tội với bên nào.
Chỉ khuyên mấy câu lấy lệ.
Chỉ có Chu Hằng là chẳng bao lâu đã chạy tới chất vấn:
"Cô đã nói gì vậy? Lâm Dao khóc rồi, mau ra ngoài xin lỗi cô ấy!"
Tôi cố nén không để mặt nạ dưỡng da trên mặt bị nhăn.
Bình thản trả lời:
"Không rảnh nghe chó sủa."
Rồi rầm — tôi đóng sầm cửa lại.
06
Đêm khuya khát nước.
Tôi bật công tắc đèn trên tường.
Dưới ánh đèn mờ, tôi kéo cửa tủ lạnh.
Bên trong chỉ có nước tinh khiết và mấy lon nước ngọt.
Ánh mắt tôi bị hút vào chai whisky nằm ở tầng dưới cùng.
Nhãn trắng in rõ dòng chữ Macallan 25.
Những đêm ở London năm xưa.
Tôi và Hứa Duy thích nhất là uống loại whisky này.
Anh luôn thích dùng ngón tay móc cằm tôi lên.
Khẽ hé môi.
Nụ hôn phủ xuống đầy quyến luyến.
Anh quấn lấy môi lưỡi tôi, yết hầu gợi cảm khẽ động đậy.
Mùi rượu whisky dần lan tỏa.
Nụ hôn cũng bị cuốn trọn trong hương malt nồng nàn.
Nghĩ đến đây, mặt tôi nóng bừng, ngón tay khựng lại giữa không trung.
Bỗng có giọng nói vang lên sau lưng:
"Muốn uống không?"
Tôi cứng ngắc quay đầu.
Hứa Duy đứng dưới ánh đèn tường phía xa.
Anh vừa tắm xong, tóc còn ướt, chưa kịp sấy khô.
Áo thun xám rộng thùng thình, tôn lên cần cổ trắng ngần, yết hầu theo nhịp thở mà phập phồng.
"Muốn thử không?" — anh hỏi tiếp.
Đôi mắt đen láy, dán chặt vào môi tôi.
Tôi như bị bỏng, theo bản năng tránh ánh mắt đó.
Trong lòng nảy sinh một ý nghĩ kỳ quặc — dường như anh hỏi không chỉ là về rượu.
Hứa Duy chậm rãi bước đến, từ sau lưng lấy chai whisky khỏi tay tôi.
Giữa đêm yên tĩnh.
Tiếng chất lỏng rót vào ly vang lên rất trong trẻo.
Tôi khẽ co ngón tay lại.
"Cảm ơn."
Anh đưa chiếc ly thủy tinh đã rót rượu cho tôi.
Đầu ngón tay chúng tôi chạm nhau.
Hơi thở hòa quyện trong bóng tối, bất giác run rẩy.
Đôi mắt anh lặng lẽ đối diện với ánh mắt tôi.
Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp.
Pặc một tiếng, ngọn đèn sáng nhất trong phòng bật sáng.
Chu Hằng đứng bên công tắc ở xa, ngơ ngác hỏi:
"Đây là... đang làm gì vậy?"
07
Hứa Duy xoay người lại, ánh mắt lạnh đi:
"Uống rượu."
Máy quay vẫn đang ghi hình, Chu Hằng cũng cảm thấy giọng điệu vừa rồi của mình hơi bất lịch sự.
Anh ta vội cười làm lành:
"Không phiền nếu có thêm một người chứ?"