"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Xuyên Thành Mẹ Kế Của Nữ Phụ Độc Ác
Chương 2
4.
Về đến nhà, tôi bế Thái Dương lên ghế sofa, tìm hộp y tế để xử lý vết thương cho con bé.
Tôi đang cẩn thận bôi thuốc đỏ cho nó thì cô bé đột nhiên khẽ nói:
“…Mẹ ơi, con xin lỗi.”
“Con không nên đánh nhau… con không phải là đứa trẻ ngoan, con xin lỗi.”
Nghe đến đó, tim tôi chợt nhói lên.
Một đứa trẻ nhỏ như thế… sao lúc nào cũng phải xin lỗi vậy?
【Đúng là một bé ngoan… tiền bối rõ ràng chưa trách gì, mà con bé đã tự xin lỗi rồi】
【Lần trước dù đánh nhau, cũng là nữ phụ tự vệ mà】
【Một đứa bé thông minh và đáng yêu như thế, rốt cuộc vì sao sau này lại trở nên như vậy chứ…】
Tôi dán băng cá nhân cho Lê Thái Dương, rửa sạch tay rồi xoa đầu con bé.
Sau khi suy nghĩ một lát, tôi nhẹ nhàng nói với nó:
“Không sao đâu, Thái Dương. Dù con không ngoan cũng không sao cả. Trên thế giới này vốn đã có rất nhiều kiểu người khác nhau rồi mà. Mỗi đứa trẻ đều không giống nhau. Có trẻ rất ngoan, hiểu chuyện; có trẻ thì hoạt bát, có chính kiến riêng; cũng có những đứa trẻ hướng nội, ít giao tiếp, nhưng lại biết cách sống tốt một mình. Tất cả đều là những đứa trẻ rất tuyệt vời.”
“Còn cái gọi là ngoan ngoãn… vốn dĩ không phải điều quan trọng đâu.”
“Thái Dương là một đứa trẻ tốt – chỉ vậy thôi là đủ rồi.”
“Còn chuyện đánh nhau… Thái Dương đã xin lỗi rồi, đúng không? Các bạn khác cũng đã xin lỗi con rồi, đúng không? Vậy là không sao cả, mọi người đã tha thứ cho nhau rồi.”
“Lần sau nếu còn gặp chuyện như vậy, con hãy nói với dì trước, chúng ta sẽ cùng nhau nghĩ cách giải quyết. Dì sẽ cố gắng không để Thái Dương phải thất vọng, được không?”
Tôi chỉ vào những vết thương trên người nó.
“Con xem, đánh nhau thì sẽ bị thương. Dì và ba đều sẽ rất đau lòng đấy.”
Cô bé nhìn tôi, đôi mắt bắt đầu ngân ngấn nước, cuối cùng khóc đến sưng cả mắt.
Một lúc sau, nó vừa khóc vừa nức nở nói:
“Mẹ ơi… sao bây giờ mẹ mới đến…”
“Trước kia… trước kia mẹ đã đi đâu vậy…”
Nhìn nữ phụ độc ác trong nguyên tác đang như thế này, tôi thật sự không nỡ nói với con bé rằng: tôi không phải mẹ ruột của nó, chỉ là mẹ kế mà thôi.
Thôi được… mẹ kế thì cũng là mẹ, đúng không?
Tôi ôm chặt Thái Dương vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành.
“Xin lỗi con… mẹ đến muộn rồi.”
Cô bé dụi mặt vào vai tôi, khóc òa lên như một đứa trẻ bị ấm ức rất lâu.
【…Haiz, mẹ ruột của nữ phụ trong nguyên tác hình như ly hôn rồi ra nước ngoài, bao năm chẳng thèm về nhìn con lấy một lần…】
【Tôi nhớ là sau có chỉnh sửa cốt truyện, bản gốc là mẹ mất mà?】
【Hả? Mẹ của nữ phụ á? Chỉ là nhân vật mờ nhạt, tận xó xỉnh nào đó thôi, mấy tình tiết thế này cần gì phải sửa lại?】
Tôi nhìn dòng bình luận của nhân viên, khẽ nhíu mày.
Nguyên tác là “đã mất”…
Vậy có nghĩa là bây giờ… người đó vẫn còn sống?
Dựa vào những gì đang xảy ra với Lê Thái Dương lúc này, cho dù không có tôi, con bé chỉ vì không được thấu hiểu và chịu áp lực từ hoàn cảnh nên tính cách có phần kìm nén và cực đoan. Nhưng để trở thành một kẻ giết người hàng loạt… xác suất đó thật sự quá thấp, hoàn toàn không thực tế.
Tình tiết rẽ sang hướng đó, liệu có liên quan đến “người mẹ” này không?
Tháng thứ hai ở nhà họ Lê, chồng tôi – Lê Hiểu – cuối cùng cũng về nhà.
Anh về vào một đêm khuya, rất yên lặng, không làm ai thức giấc.
Anh một mình đi vào phòng tắm ở phòng khách, tắm rửa xong thì trở về phòng ngủ, mò mẫm lên giường trong bóng tối.
Lúc ấy, Thái Dương đang dụi mắt vì buồn ngủ, đôi mắt to tròn long lanh chạm vào ánh mắt người cha vừa về.
“…”
“Ba làm gì vậy?”
“……………”
“Haha.”
Lê Hiểu khẽ cười khan hai tiếng.
【Á… anh ấy đang cười gượng】
【Haha, giờ ngoài cười gượng thì còn làm được gì nữa đâu】
【Mọi người học tiền bối đi, xử lý tình huống thật khó mà dễ thương】
“Thái Dương, không được dụi mắt.”
Tôi kéo tay cô bé xuống.
Sau một hồi dỗ dành, tôi mới khiến Thái Dương – cô bé bị đánh thức giữa đêm – ngủ lại được.
Sau đó, tôi ôm cô bé đã say ngủ đầy ngọt ngào vào lòng, và trong bóng tối, tôi đối diện ánh mắt của Lê Hiểu.
Một lúc lâu sau, anh thở dài một hơi thật dài, rồi vòng tay ôm lấy cả tôi và Thái Dương.
“Ngủ đi.”
“…Chúc ngủ ngon.”
5.
Tôi kể lại mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian vừa qua cho Lê Hiểu nghe, khéo léo hỏi anh rằng có thật là mỗi ngày đều bận rộn đến mức không còn chút thời gian nào quan tâm đến con hay không.
Lê Hiểu im lặng rất lâu, hai tay ôm lấy mặt, thở dài một hơi thật sâu.
“Anh xin lỗi… Tiểu Minh, anh không cố ý. Hồi nhỏ gia cảnh anh rất tồi tệ, cuộc sống thiếu thốn và áp lực từ ba mẹ khiến anh mang nhiều bóng tối trong lòng, cho nên anh mới quá cố chấp với công việc. Anh từng nghĩ chỉ cần cho con cuộc sống vật chất đầy đủ là đã đủ tốt rồi…”
Tóc mái trước trán anh rối bời, quầng mắt xanh thẫm phía dưới gọng kính càng khiến gương mặt anh thêm phần mệt mỏi.
Đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt phờ phạc mà lạnh lẽo ấy lại toát lên một chút gì đó… mong manh của người đàn ông trưởng thành.
“Cảm ơn em, vợ à… thực sự cảm ơn em. Mẹ của Tiểu Dương ra đi quá sớm, một mình anh thật sự chẳng biết nên làm gì nữa. Nếu không có em, không biết con bé còn phải chịu thêm bao nhiêu tủi thân…”
【…Thật là thẳng thắn, một người chồng có thể nói được những lời như thế thật không dễ】
【Cả nhà nữ phụ ai cũng biết suy nghĩ, ba của nữ phụ đúng là một người tốt】
【Không ai nhắc đến visual của ba nữ phụ à? Đúng kiểu lãnh đạm quyền uy, toàn chỉ số không cần thao tác】
【Ừm ừm nói đến “đại”…】
【Không ai nói đến cái “đại” ấy cả! Bình tĩnh đi ông bạn phía trên!】
Tôi thở dài bất lực.
“Anh nên xin lỗi con bé đi chứ? Không định qua xem nó à?”
Lê Hiểu rón rén đi về phía phòng con gái.
Từ sau vụ đánh nhau, Lê Thái Dương cứ bám lấy tôi đòi ngủ cùng, cho nên tối hôm qua Lê Hiểu mới thấy con bé khi quay lại phòng ngủ của chúng tôi.
Vì trẻ con rất ham ngủ, mà hôm nay lại là cuối tuần không phải đến trường, nên cô bé – năm nay chỉ mới tám tuổi – đang cuộn tròn trong chăn, ngủ đến mức nước miếng chảy ròng ròng.
Lê Hiểu nhìn con, ánh mắt đầy thương yêu.
Sau khi tỉnh dậy, thấy ba đã về, Lê Thái Dương rất vui mừng.
Chúng tôi dẫn Thái Dương đến công viên giải trí mới khai trương trong thành phố.
Với tôi thì những hoạt động kiểu này không có gì mới mẻ, lúc còn thực hiện nhiệm vụ, tôi đã có rất nhiều kinh nghiệm về chuyện này.
Nhưng với Thái Dương thì lại khác. Đây là lần đầu tiên trong ký ức của cô bé được đi chơi cùng ba mẹ – một gia đình ba người – nên cực kỳ háo hức.
Trên đường đi, cô bé ríu rít không ngừng như một chú chim nhỏ, gương mặt xinh xắn phơn phớt hồng vì phấn khích.
Khi vòng quay mặt trời lên đến đỉnh cao nhất, Lê Hiểu bế con gái vào lòng, nghiêm túc hỏi:
“Tiểu Dương, trước đây… ba đã bỏ bê con rất nhiều. Đến bây giờ ba mới nhận ra, ba biết mình sai rồi. Xin lỗi con.”
“Ba hứa sẽ thay đổi, sẽ không để chuyện như thế xảy ra nữa. Con có thể tha thứ cho ba không?”
Đúng lúc ấy, lâu đài bên ngoài bắt đầu bắn pháo hoa.
Chúng tôi không kìm được mà cùng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Đoàng!”
Tiếng nổ vang rền giữa đêm, pháo hoa rực rỡ cuộn lên không trung như dải sao trời, rồi nở rộ thành những đoá hoa ánh sáng giữa màn đêm, ánh vàng lấp lánh tuôn trào như thác đổ, khói mờ xen lẫn tia sáng lạnh lẽo cùng bốc lên.
Ánh sáng hồng phấn, lam nhạt, vàng kim, xanh lục… lung linh chiếu vào đôi mắt đen láy trong veo của Lê Thái Dương.
Cô bé nắm tay Lê Hiểu, rồi lại lặng lẽ nắm lấy tay tôi.
“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”
“——————”
Cho đến khi màn pháo hoa kết thúc.
Lê Thái Dương mới lớn tiếng nói:
“Ba ơi, con tha thứ cho ba rồi!”
Rồi lại nói:
“Mẹ cũng vậy, con cũng tha thứ cho mẹ vì trước giờ không đến thăm con.”
“Cho nên… lần sau chúng ta lại cùng nhau đi chơi nữa nhé, được không?”
Nhìn vào đôi mắt lấp lánh của cô bé, tôi im lặng thật lâu.
Cuối cùng cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nó.
“Cảm ơn Thái Dương đã tha thứ cho mẹ… mẹ hứa với con.”
Lê Hiểu cũng cúi người, ôm lấy hai mẹ con tôi vào lòng.
Anh nhẹ nhàng, gần như thì thầm, giọng nói run rẩy vang lên bên tai tôi:
“Cảm ơn em.”
6.
Tối hôm đó, khi về đến nhà, tôi kể truyện cổ tích trước khi ngủ cho Lê Thái Dương nghe.
Cô bé khoác chiếc áo ngủ dài, ôm một chiếc gối baguette trong lòng, khuôn mặt ửng hồng, ánh mắt không rời khỏi tôi.
Tôi nói:
“Hôm nay mẹ sẽ kể cho con nghe câu chuyện ‘Nàng tiên cá’.”
Lê Thái Dương bĩu môi:
“Mẹ ơi, con nghe rồi. Là câu chuyện về nàng tiên cá yêu hoàng tử loài người, sau đó vì anh ta mà hiến tim, rồi cuối cùng tan biến thành bọt biển.”
“Nàng tiên cá cuối cùng chết mất rồi, con không thích câu chuyện đó.”
Trong truyện, nàng tiên cá tình cờ biết được rằng dù loài người có tuổi thọ ngắn ngủi, nhưng lại sở hữu linh hồn bất diệt. Dù cơ thể có hóa thành tro bụi, linh hồn của họ vẫn có thể bay lên nơi thiên quốc. Nhưng những người sống dưới biển, sau khi chết, linh hồn chỉ tan biến thành bọt nước trên mặt biển.
Nàng tiên cá rất sốc. Cô khát khao có được một linh hồn vĩnh hằng.
“‘Tại sao chúng tôi lại không có được linh hồn bất diệt?’ – nàng tiên cá buồn bã hỏi – ‘Chỉ cần tôi có thể trở thành người, được lên thiên giới dù chỉ một ngày, tôi cũng nguyện từ bỏ mấy trăm năm tuổi thọ dưới biển này.’”
“‘Con tuyệt đối không được có những suy nghĩ như vậy!’ – mụ phù thủy nói – ‘So với loài người trên kia, cuộc sống của chúng ta ở đây hạnh phúc và tốt đẹp hơn nhiều!’”
“‘Vậy thì tôi chỉ có thể chết, hóa thành bọt biển trôi nổi trên mặt nước thôi sao? Tôi sẽ không còn nghe thấy âm thanh của sóng biển, không được thấy những đóa hoa rực rỡ và mặt trời đỏ thắm nữa sao? Chẳng lẽ tôi không có cách nào để có được một linh hồn vĩnh cửu ư?’”
Lê Thái Dương nghe đến đó thì mở to mắt, siết chặt đôi bàn tay nhỏ xíu đầy căng thẳng.
Tôi tiếp tục:
“‘Không có!’ – mụ phù thủy nói – ‘Chỉ khi có một người yêu con, xem con còn quan trọng hơn cả cha mẹ của hắn; chỉ khi hắn đặt toàn bộ tư tưởng và tình yêu vào con; chỉ khi hắn để vị linh mục đặt bàn tay phải của hắn vào tay con và hứa sẽ mãi mãi chung thủy với con – khi đó, linh hồn của hắn mới có thể truyền sang con, và con sẽ có được hạnh phúc của loài người.’”
【Tôi chưa từng nghe qua phiên bản này…】
【Các bạn không biết sao? Đây mới là nguyên bản của tác giả. Vốn dĩ câu chuyện không phải nói về tình yêu, mà là câu chuyện khai sáng về khát vọng linh hồn bất diệt.】
【Tôi đã xuyên qua bao thế giới, mà lần đầu tiên nghe đến chi tiết này đó…】
Về sau, nàng tiên cá không giành được tình yêu của hoàng tử, cũng không nỡ ra tay cướp lấy sinh mệnh của anh ta để đổi lấy cơ hội trở về làm tiên cá.
Cô hóa thành bọt biển.
Nhưng, câu chuyện vẫn chưa kết thúc.
“Khi mặt trời mọc từ biển, ánh sáng dịu dàng ấm áp chiếu lên lớp bọt biển lạnh lẽo, nàng tiên cá không hề cảm nhận được sự hủy diệt của bản thân.”
“Cô nhìn thấy mặt trời rực rỡ, và cùng lúc, trên đầu cô có vô số sinh linh trong suốt, xinh đẹp bay lượn. Nàng tiên cá ngạc nhiên – tại sao mình vẫn còn tồn tại? Và sẽ đi đâu tiếp theo?”
“A! Cô ấy không chết rồi!” – Lê Thái Dương reo lên đầy mừng rỡ.
“Rồi sao nữa? Sau đó thế nào nữa hả mẹ?”
“Các linh thể nói với cô rằng – muốn có được linh hồn vĩnh cửu, không phải chỉ có cách nhận được tình yêu của loài người.”
“Vào giây phút cuối cùng ấy, con không chọn dùng dao găm đâm vào tim hoàng tử để đổi lấy cơ hội quay về, mà chọn gánh lấy hậu quả cho quyết định của mình. Con đã chịu đựng nỗi đau, kiên trì đến cuối cùng.”
“Con đã tự mình tạo ra một linh hồn bất diệt.”
“Và thế là, nàng tiên cá đã có được linh hồn vĩnh hằng, trở thành con gái của bầu trời.”
Lê Thái Dương sững sờ lặp lại:
“Tự mình… tạo ra một linh hồn bất diệt?”
“Đúng vậy. Sao nào, Nàng tiên cá là một câu chuyện tuyệt vời phải không?”
Tôi xoa đầu cô bé.
Đôi mắt của Lê Thái Dương sáng rực lên, gật đầu thật mạnh:
“Vâng! Con thích câu chuyện này lắm!”