Uy Viễn Hầu Phủ
Chương 1
1.
Hôm nay là tiết Đại Tuyết, khí lạnh ngoài trời sắc như dao, trong phòng cũng phủ một màu băng sương.
Tố Thu bị đè xuống, quỳ trước mặt ta, gương mặt trắng nõn đầy vẻ không cam lòng.
Ta nhìn bột thuốc được lục soát từ phòng nàng, lạnh giọng nói:
"Chứng cứ hạ độc đã tìm thấy, ngươi còn gì để nói?"
Nàng mở miệng định biện bạch.
Ta trầm mặt: "Lôi xuống đ.á.n.h."
Giữa những tiếng g.ậ.y nện nặng nề, dù miệng bị nhét vải thô, nàng vẫn không nhịn được phát ra những tiếng r.ê.n r.ỉ thê lương.
Ba mươi g.ậ.y sau, da t.h.ị.t n.ứ.t t.o.á.c, Tố Thu như một mảnh giẻ r.á.c.h bị ném xuống trước mặt ta.
Ta ra hiệu cho Thủy Tô gỡ vải trong miệng nàng, chậm rãi nâng mắt, chạm phải ánh nhìn ngập tràn h.ậ.n ý của Tố Thu.
"Nói đi, rốt cuộc là ai sai khiến ngươi?"
Tố Thu cứng cổ, nghiến răng: "Nô tỳ bị oan, nô tỳ không h.ạ đ.ộ.c phu nhân."
"Bột thuốc đó cũng không phải đ.ộ.c dược, mà là thuốc bổ nô tỳ dùng để điều dưỡng thân thể."
Ta biết, Tố Thu cắn răng không chịu nhận tội, chẳng qua là đang chờ Hầu gia, chờ phu quân ta—Triệu Thanh Hứa đến cứu nàng.
Đáng tiếc, nàng ta chờ không được rồi.
Trong ánh mắt kinh hãi của Tố Thu, ta hòa tan gói thuốc bằng rượu, rót thẳng vào cổ họng nàng ta.
Nếu đã là thuốc điều dưỡng thân thể, sao có thể lãng phí?
Dù sao thì ở kiếp trước, gói thuốc này đã bị lặng lẽ trộn vào đồ ăn thức uống của ta, từng chút một ngấm vào cơ thể, khiến ta ngày càng suy nhược, cuối cùng chỉ có thể nằm l.i.ệ.t giường.
Bây giờ, coi như là tiện nghi cho nàng.
Kéo Tố Thu đã mềm oặt như bùn đi, ta thản nhiên ngồi xuống bên lò than ấm áp.
Không bao lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vã.
Kẻ đã diễn trò lừa gạt ta suốt hai mươi năm—Triệu Thanh Hứa, cuối cùng cũng đến.
2.
Triệu Thanh Hứa lưng vượn eo ong, anh tuấn bất phàm, dù tuổi đã gần bốn mươi, so với thời niên thiếu chỉ càng thêm trầm ổn bởi dấu vết tháng năm.
Giờ phút này, hắn lại vội vã quét mắt nhìn quanh sân.
Không thấy người muốn cứu, hắn thoáng trầm ngâm, rồi bước đến trước mặt ta:
"Phu nhân, ta nghe hạ nhân nói Tố Thu hạ đ.ộ.c nàng? Có phải có nhầm lẫn gì không?"
Ta ung dung nhấp trà:
"Hầu gia cũng thấy không thể nào sao?"
Hắn vội vàng gật đầu.
Ta cười nhạt:
"Tố Thu hầu hạ ta từ năm mười bốn tuổi, nói là nô tỳ, nhưng chẳng khác nào tiểu thư được nuông chiều. Vậy mà, ta đối tốt với nàng như thế, cuối cùng vẫn nuôi ra một con sói mắt trắng, vô ơn bội nghĩa."
Triệu Thanh Hứa cau mày, khóe mi giật nhẹ:
"Nàng ấy đâu?"
"Đánh xong thì đưa đến quan phủ rồi."
Hắn lập tức bật dậy:
"Phu nhân, chuyện hậu viện thế này sao có thể để quan phủ biết? Chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Hầu phủ ư?"
Hắn sốt ruột.
Chỉ là, rốt cuộc hắn lo danh tiếng Hầu phủ bị tổn hại, hay lo quan phủ thật sự tra ra điều gì, thì chỉ có hắn mới biết.
Ta bình thản cất giọng sau lưng hắn:
"Chuyện liên quan đến tính mạng thiếp thân, thiếp đã báo với đại ca rồi. Huynh ấy là Đại Lý Tự Khanh, chắc chắn sẽ tra xét kỹ lưỡng."
Hắn khựng bước.
"Hầu gia yên tâm, đại ca nhất định sẽ giữ kín chuyện này."
Triệu Thanh Hứa quay lại ngồi xuống, thở dài:
"Phu nhân hành động như vậy, thực sự quá bốc đồng rồi."
Hắn còn muốn thuyết phục ta đưa Tố Thu về xử trí riêng.
Ta đã ra hiệu cho Thủy Tô dọn cơm trưa.
Ánh mắt Triệu Thanh Hứa lập tức bị thu hút:
"Sao hôm nay phu nhân không còn khắt khe chuyện ăn uống của ta? Bữa thịt rượu đầy bàn này là chuẩn bị cho ta ư?"
Ta khẽ nheo mắt:
"Trước đây vì lo cho sức khỏe của Hầu gia, nên chỉ cho ăn thanh đạm. Từ nay, không cần như thế nữa."
"Từ nay về sau, Hầu gia cứ thoải mái ăn uống đi."
3.
Sau khi ăn uống no say, Triệu Thanh Hứa vội vã rời đi.
Hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn tìm cách thông qua quan phủ để cứu Tố Thu ra ngoài.
Dù sao thì, đó cũng là biểu muội của người hắn yêu.
Một tiểu thư danh môn của Hàn Ngọc Sơn Trang, nhẫn nhục chịu đựng làm tỳ nữ bên cạnh ta, chắc chắn không phải chỉ để do thám tin tức.
Điều nàng ta muốn... là m.ạ.n.g của ta.
Ta đưa cho Thủy Tô hai chiếc hồ lô ngọc, một xanh một trắng.
"Chiếc màu xanh, cứ như hôm nay bỏ vào đồ ăn thức uống của Hầu gia mỗi ngày."
"Chiếc màu trắng, trộn vào hương liệu đốt trong Ngọc Diệp Lâu vào ban đêm."
Nghe đến Ngọc Diệp Lâu, đôi mắt điềm tĩnh của Thủy Tô thoáng dao động nhưng cuối cùng vẫn giữ giọng trầm thấp.
Chớ nói Thủy Tô kinh ngạc, ngay cả ta cũng chỉ đến lúc c.h.ế.t mới biết—
Người thực sự được Triệu Thanh Hứa đặt trong tim, lại là Tiết Kim Chi, kẻ bấy lâu nay tá túc trong phủ Hầu gia, luôn tỏ ra đoan trang, an phận.
Chỉ là... bọn họ yêu nhau quá muộn.
Khi họ gặp nhau, ta và Triệu Thanh Hứa đã có con trai—Triệu Dực.
Để che giấu tai mắt người đời, Tiết Kim Chi giả làm thiếp thất của Diêu Khiêm, nhưng lại cùng Triệu Thanh Hứa sống những ngày tình thâm mật ý.
Diêu Khiêm là thuộc hạ của Triệu Thanh Hứa, cũng là sư huynh đồng môn với Tiết Kim Chi, nên dĩ nhiên nguyện ý giúp họ che đậy.
Sau này, Diêu Khiêm phạm tội.
Tiết Kim Chi và con trai được cứu, rồi lấy danh nghĩa cố nhân mà tạm trú trong phủ Uy Viễn Hầu.
Ngay dưới mắt ta, bọn họ vụng trộm qua lại tình ý nồng nàn.
Chỉ là về sau, nàng ta lại sinh lòng dã tâm.
Nàng ta hận ta đã chiếm vị trí Hầu phu nhân, lại thèm khát danh vị Thế tử của con trai ta.
Vì thế, nàng ta cùng Triệu Thanh Hứa bày ra đ.ộ.c kế—
H.ạ.i c.h.ế.t con trai ta, Triệu Dực.
Rồi lại h.ạ.i c.h.ế.t ta.
4.
Ta quay về Tống phủ một chuyến, trò chuyện với lão gia trong thư phòng suốt nửa ngày. Khi trở lại, ta mang theo vài kẻ hầu mới, trông khá lạ mặt.
Vừa mới ngồi xuống, Tỉnh Tuyền đã đến bẩm báo:
"Phu nhân, Hầu gia đã đến quan phủ."
"Hắn có gặp được Tố Thu không?"
"Có gặp." Tỉnh Tuyền cụp mắt, "Còn nương tử ở Ngọc Diệp Lâu, nàng ta đã khóc suốt cả buổi chiều."
Nàng ta cũng biết đau lòng sao?
Kiếp trước, khi ra tay với ta, chẳng thấy nàng ta có chút mềm lòng nào.
Sau khi nàng ta và Triệu Thanh Hứa h.ạ.i c.h.ế.t Dực nhi, liền sai Tố Thu hạ độc ta, khiến người ngoài lầm tưởng ta quá đau buồn vì mất con mà sinh bệnh c.h.ế.t dần.
Từng chút một, nàng ta b.ẻ g.ã.y mọi thế lực của ta, đoạt đi quyền quản gia trong tay ta.
Nàng ta khiến ta rơi vào cảnh không người giúp đỡ, không ai có thể dựa vào, cuối cùng chỉ có thể sống n.h.ụ.c n.h.ã trong căn phòng chứa củi bẩn thỉu, đến cả p.h.â.n n.ư.ớ.c cũng không ai dọn dẹp.
Một Hầu phu nhân cao quý lại rơi vào tình cảnh đ.ó.i k.h.á.t, áo quần r.á.c.h r.ư.ớ.i, sống không bằng ăn mày ngoài phố.
Ai mà tin được chứ?
Nhưng kẻ đáng h.ậ.n nhất, đương nhiên vẫn là Triệu Thanh Hứa.
Lúc cầu hôn ta, hắn từng hứa hẹn trước mặt bao người rằng, cả đời này chỉ có ta là chính thê, tuyệt đối không có người khác.
Vậy mà mới hai năm sau, hắn đã gặp được "chân ái" của đời mình.
Hắn vừa không muốn vứt bỏ danh tiếng trung trinh nghĩa khí, lại cũng không chịu hòa ly với ta vì sợ mất đi sự giúp đỡ của mẫu tộc ta.
Cho nên, chỉ đợi đến khi có đường lui, hắn liền nhẫn tâm ra tay h.ạ.i c.h.ế.t mẹ con ta.
Thật là một nước cờ cao tay!
Giờ mới bắt đầu khóc sao? Còn sớm lắm.
"Truyền tin cho Diêu Ngọc Lân, nói rằng Triệu Thanh Hứa đã n.h.ụ.c m.ạ mẫu thân hắn, hiện bà ấy vô cùng khổ sở, cần hắn đến cứu gấp."
Triệu Thanh Hứa và Tiết Kim Chi đội danh nghĩa "chân ái", lén lút tư thông, nhưng dù sao vẫn luôn cố kỵ đứa con trai của họ—Diêu Ngọc Lân.
Bọn họ không muốn để hắn đối diện với những lời dị nghị.
Chỉ cần giúp hắn dọn sạch chướng ngại, sau này hắn có thể quang minh chính đại kế thừa Uy Viễn Hầu phủ.
Kiếp trước, chính là như vậy.
Sau khi được nhận làm con thừa tự, Diêu Ngọc Lân được mở từ đường, ghi tên vào gia phả, đổi sang họ Triệu, đường đường chính chính gọi Triệu Thanh Hứa một tiếng "phụ thân".
Thế nên, đến tận năm mười lăm tuổi, Diêu Ngọc Lân vẫn ngây thơ nghĩ rằng mình thật sự là con ruột của Diêu Khiêm.
Lần này, ta muốn xem thử—
Khi chính con trai hắn vạch trần mối quan hệ nhơ bẩn này, Tiết Kim Chi sẽ giải thích thế nào?
Và Diêu Ngọc Lân, kẻ được Triệu Thanh Hứa dạy dỗ ngay thẳng chính trực, sẽ xử trí thế nào trước sự dơ bẩn này?
Đêm đó, bếp nhỏ trong Ngọc Diệp Lâu cháy lửa suốt cả đêm.
5.
Triệu Thanh Hứa mặt mày tái mét, bước chân lảo đảo, suýt chút nữa không lên nổi xe ngựa đi sớm triều.
Sau khi hắn rời đi, ta đến trang viện của hồi môn.
"Tỉnh Tuyền, dẫn theo hai mươi tinh binh, dọc đường tiếp ứng Thế tử."
Ta đặc biệt dặn dò: "Nhanh ngựa nhẹ hành, ẩn giấu tung tích, chớ kinh động đến người khác. Nhớ kỹ! Nhất định phải dùng tốc độ nhanh nhất, tự tay giao phong thư này đến tay Dực nhi."
Tỉnh Tuyền là tùy tùng thân cận của Dực nhi, tình cảm sâu nặng, lại một lòng trung thành.
Nghe ta nói nghiêm túc, hắn cũng trở nên nghiêm nghị: "Thuộc hạ nhất định không phụ sự ủy thác của phu nhân."
Tỉnh Tuyền dẫn theo người ngựa lặng lẽ rời đi.
Ta thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại đau nhói như dao cắt.
Kiếp trước, vào đêm Lạp Bát, tức là hai mươi ba ngày sau, Dực nhi đã c.h.ế.t.
Hôm đó, hắn cùng đoàn người của Thái tử từ bên ngoài trở về sau khi tra án, tạm nghỉ chân ngoài hoang dã.
Có kẻ cho nổ lớp băng mỏng trên sông, dòng nước bị chặn suốt mùa đông ào ào tràn ra, không một ai sống sót.
Tố Thu từng đắc ý khoe khoang với ta rằng, chính người của Hàn Ngọc Sơn Trang đã đặt thuốc nổ phá sông.
Bọn chúng dùng m.á.u của Thái tử, dùng h.à.i c.ố.t của Dực nhi, xây nên bậc thang lên trời, dốc lòng quy phục Thất hoàng tử—kẻ vẫn luôn che giấu dã tâm, nuôi chí lớn trong bóng tối.
Mà phần m.á.u n.ợ này, cũng chính là tấm thiếp ra mắt của Triệu Thanh Hứa.
Nhưng rõ ràng ngay từ đầu, chính hắn là người đã đưa Dực nhi vào Đông Cung, làm bạn đọc của Thái tử.
Cũng chính hắn, khi Thái tử xuất cung đến Giang Nam điều tra tham ô, đã cực lực tiến cử Dực nhi đi theo.
Ngươi xem—
Triệu Thanh Hứa, kẻ được thế nhân ca tụng là trung nghĩa chính trực, thực chất chỉ là một con người tâm địa đen tối!
Lửa hận cuồn cuộn dâng lên trong lồng ngực, đôi mắt ta cũng đỏ ngầu như máu.
"Tới quan phủ nói một tiếng—không cần lo sống chết, nghiêm hình tra tấn đi!"
6.
Triệu Thanh Hứa lại một lần nữa vội vàng lao vào viện của ta.
"Phu nhân, có phải nàng sai quan phủ nghiêm hình tra tấn Tố Thu?"
Ta thản nhiên gật đầu.
Hắn đập mạnh xuống bàn: "Phu nhân, sao nàng có thể độc ác như vậy? Tố Thu vẫn còn là một đứa trẻ, dù có sai lầm gì, cùng lắm đuổi khỏi phủ là được rồi!"
Có lẽ ta đã sớm thấy rõ bộ mặt nhẫn tâm của hắn, nên những lời này chẳng thể khiến ta dao động.
Trái lại, ta còn chế nhạo hắn:
"Triệu Thanh Hứa, năm xưa ngươi cũng từng cầm binh. Nếu có kẻ dưới muốn h.ạ.i m.ạ.n.g ngươi, ngươi sẽ dễ dàng tha thứ sao?"
Triệu Thanh Hứa thoáng sững sờ, không ngờ ta—một người vốn luôn dễ nói chuyện—lại có thái độ như vậy.
Ta đặt chén trà xuống, giọng điệu lạnh lùng, mang theo đầy ác ý:
"Hơn nữa, Hầu gia à, ngươi đến muộn rồi."
"Một chén thuốc bột xuống bụng, Tố Thu đã nôn máu không ngừng, lại chịu không nổi tra tấn, đã bị b.ọ.c c.h.i.ế.u ném ra bãi t.h.a m.a."
"Cái gì?"
Sắc mặt Triệu Thanh Hứa lập tức đại biến, hắn thậm chí không thèm gọi ta là "phu nhân" nữa.
"Tống Tri Phi, nàng đúng là điên rồi!"
Ta nhìn hắn loạng choạng, ánh mắt tràn đầy châm chọc.
"Mới chỉ bắt đầu thôi, Triệu Thanh Hứa. Ta sẽ để ngươi thấy thế nào mới gọi là 'điên cuồng'."
Kiếp trước, hắn có thể che chở Tiết Kim Chi chu toàn đến mức không lộ ra chút tin tức nào—
Đơn giản vì hắn diễn quá giỏi.
Hắn là người chồng si tình mà ai ai cũng ngưỡng mộ, là người cha nghiêm nghị chính trực, đáng tin cậy.
Chúng ta làm sao có thể đề phòng hắn?
Ta phân phó nhóm bà tử và hạ nhân vừa mang về:
"Hậu viện của Uy Viễn Hầu phủ an nhàn quá lâu rồi. Lục soát lại cho ta."
Ngay sau đó, tâm phúc của Triệu Thanh Hứa—Tổng quản Triệu Tường—bị lôi đến trước mặt ta, ép quỳ xuống đất.
7.
"Quản gia Triệu, khoản chi tiêu mấy ngàn lượng bạc mỗi tháng này rốt cuộc là dùng vào việc gì?"
Triệu Tường quỳ trên mặt đất, lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo cũng không hèn mọn mà trả lời: "Phu nhân có thể hỏi Hầu gia."
"Hóa ra đại quản gia không để ta – Hầu phu nhân – vào mắt sao?"
Ta ném sổ sách sang một bên, hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt phẳng lặng không gợn sóng của hắn.
"Triệu Tường, có phải ngươi cho rằng người kế thừa tước vị Uy Viễn Hầu sau này sẽ không phải là Dực nhi, nên mới dám ngang nhiên như vậy?"
Triệu Tường không dám tin mà ngẩng đầu lên, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên mặt, thịt trên má hắn khẽ run lên.
Hắn vô thức xoay người định bỏ chạy, nhưng lập tức bị một cước đá ngã xuống đất.
Ta nhìn hắn, khẽ cười.
"Nghe nói cháu trai nhỏ của ngươi vừa tròn một tháng tuổi, thật đáng thương. Ngươi biết nhiều như vậy, ngươi nói xem Triệu Thanh Hứa có cứu được ngươi không?"
Ta ra lệnh: "Triệu Tường trộm cắp tài sản Hầu phủ, lập tức bắt cả nhà hắn lại, giải lên quan phủ. Những kẻ đáng trừng trị thì không cần nương tay!"
Kiếp trước, chính Triệu Tường đã dẫn người đến, lôi ta từ chính viện ném vào phòng chứa củi.
Hắn bịt mũi, mắng nhiếc: "Thứ bẩn thỉu gì đây, cũng xứng đáng ở chỗ này sao? Mau khiêng đi, đừng để dơ bẩn mắt chủ tử."
Nhưng hắn cũng từng quỳ trước mặt ta, nước mắt lưng tròng, thề thốt sẽ báo đáp đại ân của ta.
Hắn từng làm hỏng chuyện mà Triệu Thanh Hứa giao phó, bị đánh đến mức chỉ còn thoi thóp một hơi.
Chính ta đã cầu xin cho hắn, lại còn cứu mạng hắn.
Chỉ là… ân tình của hắn, ta không nhận nổi.
Mấy ngày sau đó, toàn bộ phủ Hầu gia bị rà soát một lượt.
Những kẻ tâm phúc của Triệu Thanh Hứa đều cho rằng ta ném chuột sợ vỡ đồ, sẽ nể mặt hắn mà không truy sát tận cùng.
Nhưng mà…
Ta đã không thể sống tốt, dựa vào đâu mà bọn họ có thể an ổn?
8.
Tin tức từ Ngọc Diệp Lâu được đưa ra ngay trong đêm.
Triệu Thanh Hứa, người đang rời kinh lo việc công, vội vã chạy về.
Đáng tiếc, đã muộn rồi.
Toàn bộ phủ Uy Viễn Hầu đã hoàn toàn nằm trong tay ta.
Dĩ nhiên, ngoại trừ Ngọc Diệp Lâu.
Ngọc Diệp Lâu là nơi Triệu Thanh Hứa đặc biệt chọn cho Tiết Kim Chi, tránh xa hậu viện, nhưng lại chỉ cách thư phòng một khu vườn.
Chỉ cần đóng cửa vườn lại, Ngọc Diệp Lâu liền trở thành một viện độc lập và yên tĩnh, do tâm phúc của Triệu Thanh Hứa là Hàn Xung âm thầm trấn giữ.
Triệu Thanh Hứa tức giận đến mức đập mạnh xuống bàn gỗ lê, khiến những món ngọc bày trên giá đa bảo vỡ nát khắp nơi.
Ta chỉ hỏi hắn một câu: "Danh mục chi tiêu mấy ngàn lượng bạc rốt cuộc là gì?"
Triệu Thanh Hứa nghẹn lời, phất tay áo, giận dữ bỏ đi.
Ngày hôm sau, Triệu Tường chết trong ngục.
Cùng lúc đó, tin tức từ phía Dực Nhi cũng truyền đến.
Cao thủ mà ta nhờ ca ca tìm kiếm đã tiếp xúc với thằng bé, ẩn mình trong bóng tối.
Đội tinh nhuệ mà Tỉnh Tuyền mang theo cũng đã được phân tán, sẵn sàng điều tra bất kỳ động tĩnh nào.
Về câu hỏi mà ta gửi trong thư, Dực Nhi đã trả lời rõ ràng:
"Nhi thần có chí hướng riêng, không cần nương nhờ phúc ấm tổ tông."
Tốt lắm.
Triệu Thanh Hứa đã dám đập vỡ bát cơm của mẹ con ta, còn muốn lấy mạng chúng ta.
Vậy thì đừng trách ta đập nát cái nồi của hắn, hủy đi gốc rễ phủ Uy Viễn Hầu.
Đồ của con ta, tuyệt đối không thể để rơi vào tay kẻ khác.
Ta hỏi: "Người phái đi, đã tiếp cận được Diêu Ngọc Lân chưa?"
Nhận được câu trả lời chắc chắn, ta khép mắt lại.
"Ba ngày nữa, truyền tin cho hắn. Nhất định phải để hắn trở về trước mùng tám tháng Chạp."