"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Quyền Thần Phản Diện Sủng Ta Tận Trời
Phần 3
Lâm Uyển Ninh cũng nói: "Di trượng đừng trách Uyển Ninh, Uyển Ninh chỉ là tâm đầu ý hợp điện hạ, không hề có ý cướp vị trí Thái tử phi của tỷ tỷ!"
"Bệ hạ! Thái tử điện hạ, Uyển Ninh nguyện làm thiếp, chỉ cần được ở bên cạnh hầu hạ điện hạ, Uyển Ninh đã mãn nguyện lắm rồi!"
Hoàng hậu nương nương dường như rất thích nàng ta, nghe vậy lập tức bảo người đỡ nàng ta dậy, xót xa nói: "Con bé này, chuyện hôn nhân đại sự, sao có thể đùa giỡn được?"
"Huống chi Tống An Ninh khờ dại ngu ngốc, sau này làm sao quản lý hậu cung, sinh con đẻ cái cho hoàng nhi?"
"Theo ta thấy, ân cứu mạng cũng không cần phải đền đáp cả đời, chi bằng phong cho nàng ta một tước Quận chúa, để nàng ta được no ấm suốt đời. Còn về hôn ước, cứ thế hủy bỏ cũng tốt!"
Tạ Quân Hoài nhìn Lâm Uyển Ninh với vẻ mặt bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều.
"Ninh Nhi, sao nàng phải khổ thế này?"
Ninh Nhi. . . hóa ra hắn ta cũng gọi người khác là Ninh nhi sao?
Ta nghe mà lặng người, sắc mặt khó coi, chỉ thấy lạnh lẽo, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Thái tử ca ca đã thay đổi rồi, hắn không còn giống như trước kia nữa.
Thiếu niên năm xưa một lòng một dạ với ta, không bao giờ quay trở lại nữa.
Còn cả một điện đường đầy vương hầu tướng, những bậc quyền quý cao sang này, rõ ràng đang bàn về chuyện của ta, nhưng không ai nghĩ đến việc hỏi ý kiến của ta.
Tiêu Trường Phong dường như đã đoán trước được tình cảnh này, chỉ về phía Tạ Quân Hoài ở xa, nở nụ cười xinh đẹp, giọng nói quyến rũ: "Vị hôn phu của ngươi sắp cưới người khác rồi, ngươi cam tâm sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn tự mình hỏi một câu, tranh đấu cho bản thân một lần sao?"
Ta ngước mắt nhìn hắn, có chút do dự: "Ta có thể không?"
Ngay lập tức, một mũi tên bay vút qua không trung, nhắm thẳng vào Thái tử.
Lâm Uyển Ninh kinh hoàng kêu lên: "Điện hạ cẩn thận!"
Nàng ta che chắn trước mặt Tạ Quân Hoài, vai trúng tên, máu tuôn xối xả.
Mọi người hoảng loạn, thị vệ rút kiếm hô to: "Có kẻ ám sát! Bảo vệ bệ hạ!"
Tạ Trường Phong cau mày, dặn ta: "Đứng yên đó!"
Hắn đi thẳng đến trước mặt Hoàng đế: "Người đâu! Hộ giá!"
5
Buổi yến tiệc trong cung đang diễn ra tốt đẹp bỗng trở nên căng thẳng vì một vụ ám sát.
Tạ Trường Phong lạnh lùng chỉ vào mũi tên có khắc biểu tượng của quân đội Lâm gia được rút ra từ vai của Lâm Uyển Ninh.
"Lâm Đại Tướng quân, giữa yến tiệc trong cung mà dám ám sát Thái tử, Lâm gia các người thật to gan!"
Lâm Uyển Ninh đau đớn toát mồ hôi, quay sang tranh luận với Tạ Trường Phong: "Xin Tạ đại nhân minh xét, bệ hạ đối với Lâm gia ân sủng hậu hĩnh, Uyển Ninh lại đang bàn hôn sự với Thái tử điện hạ, làm sao có thể ám sát điện hạ vào lúc này? Theo Uyển Ninh thấy, e rằng có người không muốn thấy Thái tử điện hạ kết thân với Lâm gia."
Nói xong, nàng ta đưa mắt nhìn về phía phụ thân ta.
Lâm Đại Tướng quân nhân cơ hội nói: "Theo ta thấy, việc này Tống Tướng có hiềm nghi lớn nhất! Ai mà không biết Tống Tướng yêu nữ nhi như mạng, chắc hẳn thấy tiểu nữ được Thái tử điện hạ để mắt tới, bất bình thay nữ nhi mình nên sinh lòng oán hận."
Trên triều đường, những người theo phe Lâm gia lần lượt đứng về một phía, nghi ngờ phụ thân ta mới là kẻ chủ mưu đứng sau.
Tên thích khách bị bắt được còn khai ra là do phụ thân ta chỉ thị rồi tự sát, không để lại bất kỳ manh mối nào.
Phụ thân ta bị gán tội mưu sát Thái tử một cách mơ hồ.
Bệ hạ niệm tình ông ấy làm quan nhiều năm, công lao khổ cực, cuối cùng phán cho ông ấy một bản án bãi quan lưu đày.
Còn ta, từ một tiểu thư được nâng niu trong Tướng phủ, trở thành nữ nhi của tội thần.
Vốn dĩ ta cũng phải theo phụ thân bị lưu đày đến biên quan, nhưng Tạ Quân Hoài đã xin một đạo thánh chỉ để giữ ta lại.
Từ vị hôn thê của Thái tử, ta trở thành một thị thiếp thấp kém trong Đông cung.
Tạ Quân Hoài ôm ta an ủi: "An Ninh đừng sợ, cô đã nói rồi, sẽ bảo vệ ngươi cả đời, tuyệt đối không nuốt lời. Thân phận thị thiếp tuy là có chút ấm ức cho ngươi, nhưng đây là cách có thể bảo đảm an toàn cho nàng cả đời. Trước mặt người khác, cô không thể quá thân thiết với ngươi, nếu không những kẻ đó biết cô quan tâm đến ngươi, chỉ sẽ bất lợi cho ngươi. Đợi sau khi cô và Uyển Ninh thành hôn, sẽ tìm cơ hội nâng địa vị cho ngươi, tuyệt đối không để ngươi chịu khổ, được không?"
Lúc đó lòng ta rối bời, không biết phải làm sao, chỉ biết không thể để phụ thân lo lắng, phải sống tốt.
Ta mơ hồ gật đầu.
Nhưng biểu ca Lâm Viễn Không lại cảnh cáo ta: "Ngươi một đứa ngốc, có tư cách gì tranh với muội muội ta? Tốt nhất là an phận thủ thường, nếu không trong cung này thiếu một hai người cũng là chuyện bình thường."
Lâm Uyển Ninh đến thăm ta, trước mặt người khác nàng ta một miệng một tiếng gọi "biểu tỷ": "Biểu tỷ đừng sợ, di trượng phạm lỗi không liên quan đến tỷ. Sau này khi muội vào làm chủ Đông cung, nhất định sẽ cùng điện hạ chăm sóc tỷ thật tốt."
Nhưng ở chỗ Tạ Quân Hoài không thấy, nàng ta lại véo mạnh tay ta.
"Tống An Ninh, ngươi thật là âm hồn bất tán, phụ thân ngươi đã bị lưu đày biên quan rồi, ngươi là nữ nhi sao không đi theo hầu hạ, sao ngươi bất hiếu thế? Người Thái tử điện hạ yêu là ta, ngươi cái đứa ngốc này tại sao cứ phải chen ngang giữa chúng ta? Thuốc độc trên kiếm lúc đó sao không giết chết được ngươi?"
Ta khóc van xin nàng ta: "Uyển Ninh, đừng, đau quá. . ."
Tuy ta ngờ nghệch, nhưng ta không ngốc, biết theo phụ thân chỉ sẽ là gánh nặng.
Nếu ông ấy biết ta ở Đông cung sống tốt, cũng sẽ an tâm hơn một chút, đợi qua một thời gian, ta tìm cơ hội cầu xin Thái tử hoặc bệ hạ, may ra có thể để phụ thân ta trở về.
Lâm Uyển Ninh căm hận nói: "Đừng tưởng ngươi vào Đông cung trước là có thể đạp lên đầu ta. Điện hạ đã hứa với ta, sẽ không động đến ngươi, ngươi đừng mơ quyến rũ Thái tử điện hạ! Có gan thì đi mách với điện hạ đi, nói ta bắt nạt ngươi, xem phụ thân ngươi ở biên quan sẽ ra sao!"
Lâm Uyển Ninh đè ta xuống đất giẫm đạp, ta bị nangf ta giẫm đau đớn nhưng không dám kêu.
"Đừng. . . đừng làm hại phụ thân ta. . ."
Trong khi Lâm Uyển Ninh đang giẫm đạp thỏa thích, nha hoàn bên cạnh nangf ta bỗng kêu lên: "Tiểu thư không xong rồi, Tạ đại nhân đến!"
Lâm Uyển Ninh tỏ vẻ không vui: "Tạ Trường Phong sao lại đến?"
Rồi lập tức kéo ta dậy.
"Ôi, biểu tỷ không sao chứ? Sao lại ngã thế? Mau đứng dậy đi, không thì muội và Thái tử điện hạ sẽ đau lòng mất."
Thấy Tạ Trường Phong, nàng ta hành lễ: "Sao Tạ đại nhân lại đến đây?"
6
Sau nhiều tháng không gặp, phong thái của Tạ Trường Phong vẫn như xưa. Trong tiết đông, chiếc áo choàng đen kín mít chỉ để lộ một khuôn mặt phong hoa tuyệt đại.
Lời nói của hắn chậm rãi nhưng sắc bén như tẩm thuốc độc.
"Lâm tiểu thư, vẻ mặt này ngươi cứ để dành mà đối phó với Thái tử đi, trước mặt bổn quan không cần phải giả vờ."
Mấy ngày trước hắn đã được phong tước, giờ đã là Hầu gia.
Ánh mắt dừng lại trên bàn tay bị Lâm Uyển Ninh giẫm lên của ta, đôi mắt lạnh đi.
"Chưa thành Thái tử phi đã ngược đãi thiếp thất tương lai của phu quân, Lâm Tướng quân quả nhiên dạy nữ nhi khéo thật!"
"Xem ra, ngày mai tảo triều bổn quan phải tấu một đạo tấu chương, để Hoàng thượng và Hoàng hậu biết phẩm hạnh của Thái tử phi tương lai!"
Lâm Uyển Ninh tức giận nhảy dựng lên: "Tạ Trường Phong! Ngươi có cần phải làm mọi chuyện tuyệt tình đến thế không? Ta thừa nhận, chuyện năm xưa, ta có lỗi với ngươi! Nhưng dù sao chúng ta cũng có tình nghĩa thuở thiếu thời, ngày sau ta lên cao, ngươi cũng. . ."