Nếu Muốn Yêu

1



1.

Trong con hẻm nhỏ chỉ có ánh đèn đường leo lét. Tôi và anh ta lặng lẽ nhìn nhau vài giây. Trông anh ấy tuổi tác cũng tầm tầm tôi. Nhưng cuối cùng, tôi vẫn là người thua khí thế.

“Tôi chỉ thấy nó cô đơn đáng thương nên muốn ôm thôi mà!”

“Hơn nữa, anh làm sao chứng minh được đây là chó của anh? Tôi còn đang nghi anh là kẻ trộm chó đó!”

Nói đến đây lại thấy tự tin trở lại, đứng thẳng lưng đầy khí thế. Ai ngờ giây tiếp theo liền mất mặt.

Chỉ thấy anh ta khẽ giãn mày, cúi đầu nhẹ nhàng gọi: “Hạ Hạ!”

Chú cún vừa nghe đã ư ử một tiếng ủy khuất, thấy anh liền nhảy phốc khỏi lòng tôi, vui vẻ chạy đến. Còn tôi khi nghe thấy cái tên ấy thì ngẩn người, phản xạ có điều kiện mà cũng đáp lại một tiếng: “Ơi!”

Xung quanh yên ắng, chỉ có mỗi tiếng tôi vang lên một cách vô cùng rõ ràng.

Anh chàng kia bế chú cún lên, trước tiên xoa đầu nó, sau đó nhìn tôi với vẻ mặt khó tả: “Tôi gọi nó, cô trả lời làm gì?”

Tôi ngại đến mức chỉ muốn độn thổ. Tôi đáp cái gì chứ? Bởi vì… Hạ Hạ là tên ở nhà của tôi mà!

“Tôi luyện giọng không được sao? Quản lắm thế!” Tôi chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn anh ta.

“Vậy cô cứ luyện tiếp đi, tôi không làm phiền nữa.” Nói xong, anh ta ôm cún con, nén cười quay người định đi.

Tôi nhìn chú cún con nằm ngoan ngoãn trên vai anh ấy, dễ thương đến mức khiến tôi không nỡ rời mắt. Bị ma xui quỷ khiến, tôi mở miệng gọi với theo đầy do dự: “Chó này… anh còn nuôi không?”

Nói xong, tôi còn không kìm được mà chụt chụt miệng gọi nó.

Anh ta quay đầu lại, vẻ mặt như không thể tin nổi. Dù không nói gì, nhưng tôi đọc được trong ánh mắt anh ấy: Tôi đang chửi cô đấy.

Lúc này tôi mới ý thức được mình vừa nói cái gì. Đúng là chỉ muốn tự cho mình một cú đ.ấ.m vào mặt.

Tôi không dám nói gì nữa, chỉ đành nhìn anh ta ôm cún con rời đi với ánh mắt luyến tiếc.

Về đến nhà, tôi càng nghĩ càng nhớ nhung chú chó nhỏ đó.

2.

Trưa hôm sau, vừa thức dậy đã thấy bố mẹ đang bận rộn dọn dẹp nhà cửa vì mới chuyển đến Giang Bắc.

Tôi bê ly nước, giả vờ tình cờ đi ngang qua, mở lời thăm dò: “Bố mẹ yêu quý ơi, nếu con muốn nuôi một chú cún nhỏ, bố mẹ có đồng ý không?”

Cả hai vẫn đang bận rộn, nhưng lại đồng thanh đáp gọn lỏn: “Có nó thì không có con, có con thì không có nó!”

Rồi rồi, đúng là vợ chồng thật sự, ăn ý khỏi bàn. Tôi là ngoài ý muốn đúng không? Tôi đi đây!

Tôi cầm ví, định ra ngoài mua vài cây kem để an ủi trái tim bé bỏng. Chỉ để lại bóng lưng cô đơn cho hai vị phụ huynh đang mải miết bận rộn.

Giang Bắc đúng là thành phố núi thật. Rõ ràng lúc mới chuyển đến tôi đã nhận đường rồi, mà giờ đi loanh quanh thế nào lại chẳng biết mình đang ở chỗ quái nào nữa.

Trời hè nóng bức khiến tôi có chút sốt ruột, nghĩ bụng lát nữa thấy ai thì hỏi đường vậy.

Đang nghĩ thì lại tới một khúc rẽ. Vừa hay nghe trong ngõ có tiếng người nói chuyện, tôi định bước nhanh vào hỏi đường.

“Trần Tẫn, rốt cuộc cậu có đồng ý làm bạn trai tôi không?” 

Giọng cô gái nghe gấp gáp, khiến tôi khựng lại. Trong lòng nghĩ, sao vừa mới chuyển đến đã gặp ngay chuyện xấu hổ thế này!

Tôi quay người định lặng lẽ quay lại.

“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Giọng chàng trai đáp lại nghe có vẻ lơ đãng, nhưng lại dễ nghe một cách bất ngờ.

Là một người phụ nữ Trung Hoa háo thắng và mê hóng hớt, tôi cố nhịn cái nóng, lập tức đổi bước chọn ở lại nghe lén.

Mấy tình tiết thế này chẳng phải chỉ có trong tiểu thuyết thôi sao? Nay tôi lại may mắn gặp được.

Tin đồn tầm thường có thể không nghe, nhưng những chuyện hóng hớt nghe đã thấy hấp dẫn thì nhất định phải nghe cho trọn!

3.

Tôi nép vào tường, thò đầu nhìn vào trong. Thấy một cô gái mặc váy ngắn trắng hồng đang đứng đó, mặt đỏ ửng. Trước mặt cô là một chàng trai nửa ngồi nửa dựa vào tường, cúi đầu nghịch chiếc bật lửa trong tay.

Cô gái trắng trẻo, còn chàng trai thì do quay lưng về phía ánh sáng nên không nhìn rõ mặt, nhưng với tỉ lệ cơ thể ấy thì chắc chắn là người có ngoại hình. Nhìn qua đúng là trai tài gái sắc.

“Nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ nói với cả trường là cậu bắt nạt tôi!”

Nghe vậy, chàng trai như nghe được chuyện cười, khẽ bật cười một tiếng.

“Tùy cô.”

Cô gái tức đến giậm chân, tiến thêm vài bước.

“Trần Tẫn, sao cậu lại cứng đầu như thế chứ!”

“Vì để theo đuổi cậu, bao nhiêu người trong trường muốn yêu tôi tôi còn không đồng ý đấy.”

Vừa nói cô vừa kiễng chân định hôn vào khóe môi cậu ta. Nhưng chàng trai lại nghiêng đầu tránh đi.

Tôi đứng ở góc tường che mắt, không kìm được kêu lên trong lòng: Quá kích thích!

Chàng trai vẫn thản nhiên, chẳng hề để ý cô gái kia đã sắp khóc đến nơi. Câu nói tiếp theo còn tàn nhẫn hơn: “Cô không phải gu của tôi. Có yêu cũng không có cảm giác.”

“Đồ khốn!” Cô gái tỏ tình thất bại, che mặt bỏ chạy, hướng đúng về phía góc tôi đang nấp.

Tôi hoảng loạn muốn trốn, nhưng nhìn quanh chỉ toàn là tường, không biết trốn vào đâu.

Chỉ biết trợn mắt nhìn cô lao tới. Tôi liên tục tự nhủ: Tôi là người vô hình… cô ấy không thấy tôi, không thấy tôi…

Tôi đã cố nép mình sát vào tường hết mức có thể rồi, nhưng cô vẫn nhìn thấy tôi.

Nước mắt còn vương trên mặt, cô kinh ngạc chỉ tay vào tôi: “Cậu nghe lén!”

“Tôi không có!”

Tôi yếu ớt muốn phản bác, mà không biết nói gì. Nhưng sao câu này nghe quen quen vậy trời?

Cô gái tức giận hơn, trừng mắt nhìn tôi rồi quay người chạy mất.

Tôi thở dài nhìn theo bóng lưng cô ấy. 

“Thật ra, tôi có thể giải thích mà!”

“Vậy thì giải thích cho tôi nghe xem?”

4.

Tôi vừa nghe tiếng thì cả người cứng đờ, suýt nữa quên mất, ở đây vẫn còn một "đương sự". Cứng ngắc quay đầu lại, khi nhìn thấy người trước mặt, mắt tôi từ từ trợn to.

Cậu con trai ấy, không ngoài dự đoán, rất đẹp trai, kiểu mà chỉ cần liếc một cái cũng khiến người ta nhớ mãi không quên.

Và tôi cũng nhận ra, là anh chàng đẹp trai tối qua “tranh chó” với tôi. Mặc dù… con ch.ó đó vốn là của người ta.

“Là anh!”

Tôi hối hận không thôi. Tối qua tranh chó với người ta, hôm nay lại bị bắt gặp đang lén nghe lén góc tường của anh ta. Anh ta có g.i.ế.c người diệt khẩu không đấy!?

Lúc này anh ta cũng đang nhướng mày đánh giá tôi: “Lại gặp rồi. Chuyện hôm nay, cô tính giải thích thế nào đây?”

Giải thích gì nổi nữa… 

Tôi rầu rĩ nghĩ, chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống. Trong lòng còn lo lắng liệu anh ta có phải kiểu nam sinh hư hỏng không? Rồi tiếp theo tôi có bị ăn đ.ấ.m không? Nếu bị đánh thì nên che mặt trước hay bụng trước?

Trong khi tôi đang cân nhắc hàng loạt kịch bản trong đầu thì Trần Tẫn cũng đang nhìn chằm chằm tôi, như thể đang chờ tôi bịa chuyện.

“Tôi mà nói tôi bị điếc, vừa rồi chẳng nghe thấy gì cả… anh tin không?”

“Nếu tôi nói không tin thì sao?”

Tôi dè dặt mở miệng, nhưng Trần Tẫn vẫn khoanh tay trước ngực, bộ dáng như thể “Cô không nói rõ ràng thì đừng mong đi đâu”.

Chưa kịp để tôi nghĩ ra lý do tiếp theo, anh ta đột nhiên cúi đầu lại gần tôi, ánh mắt lướt qua n.g.ự.c tôi. Tôi lập tức phản ứng lại, đỏ mặt tức giận giẫm mạnh một cái lên chân anh ta.

Trần Tẫn không đề phòng, bị tôi giẫm một cú lùi hẳn vào tường.

“Biến thái!”

Tôi ôm ngực, nhìn anh ta đầy cảnh giác.

“...Tôi nhìn bảng tên của cô thôi, nghĩ gì vậy?”

“Nhất Trung Giang Bắc… Dư Hạ.” Anh ta nói xong liền đứng thẳng dậy, đối diện với tôi: “Giờ thì tôi không vội nghe cô giải thích nữa. Ngày mai gặp lại, Dư Hạ.”

Tôi vội vàng gỡ bảng tên xuống, lúc sáng đi làm thủ tục nhập học, họ phát bảng tên, sợ làm mất nên tôi đã ghim luôn lên áo. Không ngờ anh ta lại đọc được.

Trần Tẫn thấy tôi tháo bảng tên cũng không nói gì thêm, chỉ nhướng mày, quay người phất tay rồi rời đi.

5.

Sáng hôm sau, tôi bị mẹ lôi dậy khỏi giường từ sớm. Đến khi đứng trước cổng trường, mắt tôi vẫn còn lờ đờ buồn ngủ. Nhớ lại chuyện hôm qua, tôi tự an ủi mình: trường lớn như vậy, chắc không đến mức lại đụng mặt đâu.

Nhìn người ta lần lượt vào cổng, tôi mới phát hiện muốn vào trường thì phải mặc đồng phục. Nhưng tôi là học sinh chuyển trường, làm gì đã có đồng phục!

Đành phải tiến tới chỗ hai nữ sinh đang kiểm tra đồng phục để trình bày tình huống. Họ yêu cầu tôi điền biểu mẫu xác nhận thông tin. May mắn là tôi đã biết mình được phân vào lớp nào.

“Ê, cậu nói xem hôm nay Trần Tẫn có đi học muộn không? Tớ cá là có đấy.”

“Tớ cũng cá luôn. Dù gì cậu ta cũng là khách quen của phòng giáo vụ mà.”

Hai cô nàng tranh thủ tán gẫu trong lúc tôi đang điền biểu mẫu. Thực ra tôi đã viết xong từ lâu, nhưng hình như họ không để ý.

“Hy vọng hôm nay cậu ta đến muộn, ít nhất khi ghi tên có thể tranh thủ nói vài câu.”

Vừa nói xong thì họ mới nhận ra tôi đã viết xong từ bao giờ, liền vội vàng cho tôi vào trường.

Thành thật mà nói thì tôi nghe chuyện phiếm của họ cũng khá chăm chú, chỉ là… cái tên “Trần Tẫn” này nghe quen thật đấy. Không lẽ là người hôm qua bị tỏ tình mà tôi lỡ nghe trộm? Không đến mức vậy chứ, chẳng lẽ oan gia ngõ hẹp đến vậy sao?

6.

Vì chưa quen trường mới nên tôi đi lòng vòng mấy lượt mới tìm được lớp học. Tin tốt là tôi tìm thấy lớp rồi, tin xấu là... đang học!

Nhìn thấy thầy giáo đang đứng trên bục giảng nói chuyện rất hào hứng, tôi băn khoăn không biết giờ mà bước vào thì có làm phiền không. Đang đứng trước cửa lớp phân vân thì không để ý phía sau có người đang đến gần, thế là tôi đ.â.m thẳng vào lòng người ta.

Trần Tẫn nhíu mày lùi lại vài bước, định phản ứng, nhưng khi nhìn kỹ lại thấy tôi có vẻ quen quen.

Tôi thì bị đ.â.m đến choáng váng, vừa hoàn hồn liền vội vàng lui ra sau nói xin lỗi. Nhưng khi vừa ngẩng đầu, lại đúng lúc chạm phải đôi mắt hẹp dài của Trần Tẫn.

Lời xin lỗi đến miệng liền chuyển hướng.

“Sao lại là anh nữa?!”

Anh là NPC cố định đấy à? Ngày nào cũng phải gặp à!?

Trần Tẫn nhướng mày, đang định đáp lại “Sao lại không phải là tôi?”, thì tôi tiếp luôn:

“Ha, sao tôi xui xẻo thế này?”

Trần Tẫn ban đầu còn đang có tâm trạng khá tốt, nhưng nghe câu này thì nét mặt thay đổi rõ. Anh là ma à? Mà nghe thấy đã khó chịu như vậy?

“Cả hai em, vào lớp ngay cho tôi!”

Tôi cũng biết mình lỡ lời, đang định tìm cách chữa cháy thì tiếng giáo viên có phần giận dữ vang lên. Theo phản xạ, tôi lập tức đứng thẳng người bước vào lớp.

Trần Tẫn phía sau nhìn tôi, cũng lặng lẽ bước vào theo.

7.

Dưới ánh mắt của cả lớp, tôi và Trần Tẫn cùng đứng trước mặt giáo viên.

“Các em làm sao vậy? Đã muộn còn đứng ngoài cửa thì thầm to nhỏ cái gì?” Thầy giáo trên bục nhíu mày, nghiêm giọng hỏi. 

Tôi vốn đang im lặng nghe, liền rụt rè giơ tay: “Thưa thầy, em là học sinh chuyển trường mới đến hôm nay, và… em không quen bạn ấy ạ.”

Nói xong tôi còn cố tình tránh xa Trần Tẫn ra một chút để chứng minh bản thân trong sạch. Trần Tẫn ban đầu cũng chẳng định nói gì. Gặp nhau ba lần trong ba ngày mà lại nói không quen? Nhưng đột nhiên anh ta quay đầu nhìn tôi, rồi mỉm cười đầy ẩn ý.

Tôi phải thừa nhận là có một giây bị nụ cười đó làm cho chệch nhịp… nhưng trực giác của tôi nói rằng nụ cười đó… không có gì tốt đẹp cả.

Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, tôi nghe thấy Trần Tẫn ung dung nói: "Thưa thầy, là trên đường em đến lớp học thì gặp bạn học mới này, bạn ấy chưa quen trường nên kiên quyết yêu cầu em dẫn đi tham quan một vòng… nên mới muộn ạ.”

Tôi nghe xong mà trợn tròn mắt... Cái quái gì vậy!?

Tôi không thể tin vào tai mình, quay đầu trừng mắt nhìn Trần Tẫn như muốn nói “Cậu bị bệnh à?”

Nhưng anh ta vẫn giữ nguyên gương mặt mỉm cười đối diện thầy giáo. Tôi sốt ruột định phản bác: “Thầy ơi…”

Nhưng Trần Tẫn lại nghiêng đầu nhìn tôi, mỉm cười mà khẽ mấp máy hai chữ: “nghe lén.”

Tôi lập tức im bặt... c.h.ế.t tiệt, lại bị uy h.i.ế.p rồi!

Cuối cùng, thầy giáo phất tay cho cả hai về chỗ, chỉ dặn: “Lát nữa hết tiết đến phòng giáo vụ giải thích. Đừng làm ảnh hưởng đến các bạn khác.”

Tôi còn định cố gắng thanh minh, nhưng thấy Trần Tẫn đã quay người đi xuống chỗ ngồi, tôi đành nghẹn ngào ngậm miệng, lặng lẽ tìm chỗ ngồi.

Chương tiếp
Loading...