"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Mật Khẩu Mới, Người Cũ Cút Đi
Chương 7
"Có chuyện gì à?" Tôi hỏi.
Anh ta chỉ nhìn tôi chằm chằm, vành mắt dần đỏ lên.
Giọng khàn khàn:
"Hứa Noãn, anh không thể buông bỏ, phải làm sao?"
"Em đã buông bỏ như thế nào, dạy cho tôi biết được không?"
Tôi bình tĩnh nói:
"Đau đủ rồi, tự khắc sẽ buông bỏ thôi."
Lý Văn Tiêu có vẻ hơi choáng váng, anh ta khẽ cúi người xuống, như thể câu nói ấy biến thành con d a o đâm vào tim anh ta.
"Chúng ta chỉ là lỡ mất nhau thôi." Đôi mắt anh đỏ hoe.
"Nếu anh hiểu ra sớm hơn, có lẽ chúng ta..."
"Chỉ cần em không rời đi, anh sẽ mãi mãi không nhớ đến em."
"Chúng ta vốn dĩ là định mệnh, sẽ không có kết quả."
Lý Văn Tiêu mấp máy môi.
Anh ta như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không thể nói ra.
Dòng nước chảy dài trên má anh ta, có lẽ là những bông tuyết tan chảy.
Tôi nắm lấy tay anh, khi nhìn thấy những vết thương mới trên cổ tay, tôi thở dài:
"Lý Văn Tiêu, trước đây em cũng nghĩ, yêu một người mà không được đáp lại thì trời sập."
"Nhưng giờ em đã hiểu, thế giới này, ai rời đi ai cũng có thể xoay sở."
"Anh sớm muộn gì cũng sẽ buông bỏ."
Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ, sắp hết năm phút rồi.
Trình Tinh Dã, cái người nhỏ mọn ấy, nếu lỡ hẹn lại sẽ nói bóng gió.
Tôi quay người vẫy tay:
"Đi thôi, Lý Văn Tiêu."
Đi được một đoạn khá xa, phía sau đột nhiên vang lên tiếng gào thét đau đớn:
"Hứa Noãn, anh không thể buông bỏ!"
"Cả đời này anh cũng không thể buông bỏ!"
Tôi không dừng bước.
"Ôi, Hứa Noãn, tôi không thể buông bỏ được..."
Tôi đang cởi giày, Trình Tinh Dã cũng dựa vào tường, giọng điệu kỳ quái, cứ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi giả vờ bình thường: "Mẹ bảo chúng ta lát nữa đến ăn bánh bao, anh đi không?"
Anh ấy lập tức quên đi chuyện lúc nãy: "Đi!"
20
Tin tức họa sĩ tài năng Trình Tinh Dã tổ chức triển lãm đã leo lên top tìm kiếm.
Bạn bè tôi phấn khích vô cùng, gọi điện cho tôi:
"Làm ơn đi, làm ơn đi, cậu cũng quen biết Trình Tinh Dã đúng không? Giúp mình xin một vé, mình thích anh ấy lắm!"
Tôi đi tìm Trình Tinh Dã, anh chỉ đưa cho tôi một vé:
"Chỉ có một vé thôi, dành cho mình em."
Kiêu ngạo quá!
Tôi nghiến răng trong lòng, đến ngày triển lãm, cơ thể lại trung thực đi đến nơi.
Tôi rất muốn xem Trình Tinh Dã đã vẽ gì ở thành phố nhỏ này.
Tên triển lãm là "Evangeline".
Điều kỳ lạ là, trước cửa không có ai cả.
Phòng triển lãm tối om, tôi hơi nghi ngờ trong lòng.
Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm giờ?
Giây tiếp theo, tất cả đèn cùng sáng lên!
Tôi đứng ngây người tại chỗ.
Trong phòng triển lãm, lớn nhỏ, cao thấp, đều là những bức chân dung của tôi.
Đang đứng trên ban công uống bia;
Mặc áo khoác đi dạo trên bãi biển;
Cúi đầu cười ngượng đỏ mặt;
...
Tôi chưa bao giờ biết, Trình Tinh Dã lại vẽ nhiều bức chân dung của tôi như vậy.
Cũng không biết anh ấy nhớ như thế nào, thần thái nhân vật sống động, nét vẽ dịu dàng tràn đầy tình yêu. Mỗi cảnh tượng chúng ta gặp nhau, anh ấy đều ghi lại bằng tranh.
Tôi đi ngược lại dọc hành lang, chỉ thấy bức tranh cuối cùng là một bức sơn dầu, bầu trời đêm tĩnh lặng, hai ngôi sao nép mình vào nhau, tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ.
Mắt tôi cay xè, nhìn người bước ra từ sau bức tranh.
Trình Tinh Dã cũng cười.
"Hứa Noãn, em có muốn làm Evangeline của anh không?"
Mắt tôi đỏ hoe, nhưng không nhịn được cười.
Nhanh chóng chạy về phía trước, tôi nhảy vào lòng anh:
"Muốn!”
***Ngoại truyện - Góc nhìn của Lý Văn Tiêu.
Bạn bè hỏi tôi thích Cố Tư Ninh ở điểm nào, tôi nói cô ấy đơn thuần, hiền dịu, nhìn có vẻ an toàn.
Tuy nhiên, trong lòng lại hiện lên hình ảnh của một người khác.
Tôi đuổi hình ảnh đó đi.
Hứa Noãn chỉ là bạn bè.
Và cũng chỉ có thể là bạn bè.
…
Thực ra tôi không nghĩ Hứa Noãn sẽ rời đi.
Cô ấy đã ở bên tôi mười hai năm, cuộc đời có mấy lần mười hai năm? Từ khi cô ấy sinh ra đến giờ, gần một nửa thời gian đều ở bên tôi.
Chúng ta ai cũng không thể thiếu ai.
Tôi không ngờ, cô ấy thực sự sẽ đi.
Cô ấy nói về quê, không trở lại nữa.
Tôi thấy thật nực cười trong lòng.
Cô ấy không trở lại, vậy tôi phải làm sao?
Sau khi cúp điện thoại, tôi ra ban công hút thuốc.
Đi thì đi thôi, chỉ là một người bạn mà thôi.
Tôi có rất nhiều bạn bè.
Tuy nhiên, trong lòng không thể ngừng lo lắng, tay tôi mãi không châm được lửa.
Tôi thấy không ổn, tôi phải đi tìm cô ấy.
Tôi phải hỏi cho rõ ràng, tại sao cô ấy không trở lại.
Tôi ở đây, cô ấy có thể đi đâu?
Chỉ là khi nhìn thấy cô ấy, tôi chợt hiểu ra, lần này cô ấy là nghiêm túc.
Cuối cùng tôi cũng hoảng sợ.
Khi thấy cô ấy xuất hiện bên cạnh một người đàn ông khác, tôi chưa bao giờ tức giận đến mức như vậy. Tôi nói những lời không suy nghĩ, bị cô ấy tát một cái.
Cô ấy bảo tôi cút.
Tôi cút.
Về nhà, tôi lục trong tủ quần áo và tìm thấy bộ đồ ngủ Snoopy.
Tôi biết cô ấy mua đồ đôi, lúc đó tôi không nói gì, thậm chí còn mặc vài lần.
Mỗi lần cô ấy thấy đều rất vui, cười thầm sau lưng tôi, còn chụp ảnh.
Trước khi đi, cô ấy bảo tôi vứt bộ đồ ngủ đi, tôi không biết tại sao không vứt, mà cất vào tủ.
Tôi lấy bộ đồ ngủ ra, nhìn chằm chằm vào nó.
Tôi chợt nhận ra, hóa ra tôi đã thích Hứa Noãn từ rất lâu rồi.
Thực ra, chính tôi mới là người phụ thuộc vào cô ấy nhiều hơn.
Chỉ là trong tiềm thức, tôi cảm thấy mình không nên thích cô ấy.
Tôi vẫn nhớ mẹ tôi trước khi mất đã nói với tôi, đừng quá yêu một người, tình cảm là thứ có thể gi*t chec một người.
Tình cảm đã gi*t ch*t mẹ tôi.
Cả đời bà ấy đều hy sinh cho một người đàn ông, cuối cùng còn mất mợng.
Tôi hiểu rằng tình cảm là thứ có thể biến mất.
Tình yêu không đáng tin cậy.
Dù yêu nhau đến đâu, cuối cùng cũng không thoát khỏi sự chán ghét lẫn nhau, thậm chí trở mặt thành thù.
Người yêu sẽ rời đi, nếu ở bên Hứa Noãn, có lẽ cô ấy sẽ chán, sẽ yêu người khác.
Nhưng bạn bè thì không.
Bạn bè có thể ở bên nhau cả đời.
Tôi biết Hứa Noãn thích tôi.
Nhưng tôi giả vờ như không biết gì, cứ tự lừa dối bản thân bằng tình bạn.
Nhưng đến giờ tôi mới biết, cô ấy cũng mệt, cũng đau.
Cô ấy cũng sẽ rời đi.
Tôi cố gắng níu kéo cô ấy, tôi nói với cô ấy rằng tôi đã hiểu ra, tôi hạ thấp lòng tự trọng để cầu xin cô ấy.
Cô ấy yêu tôi nhiều thế, vậy sao cô ấy nỡ lòng nào để tôi buồn như vậy?
Nhưng cô ấy chỉ mỉm cười bình tĩnh nói với tôi.
“Đã quá muộn rồi.”
Tôi biết, tôi không còn cơ hội nào nữa.
Tình yêu trong mắt cô ấy đã biến mất.
Cũng chẳng sao, phải không?
Cô ấy có thể buông bỏ, tôi cũng có thể.
Trong một năm, tôi không tìm cô ấy, không xem bất kỳ tin tức nào về cô ấy, tôi giả vờ như thế giới của tôi không có người này.
Tôi ăn một mình.
Ngủ một mình.
Sống một mình.
Tôi không còn nghĩ về cô ấy nữa.
Tôi tưởng rằng mình đã ổn, đã buông bỏ.
Cho đến một ngày, tôi đột nhiên bị mất ngủ.
Tôi không thể ngủ được nữa.
Tôi bắt đầu uống thuốc ngủ, sau đó tôi bắt đầu tích trữ thuốc ngủ, tích đủ một lọ rồi uống với rượu.
Tôi cũng không cảm thấy đau khổ lắm.
Tôi chỉ cảm thấy, chẳng có gì ý nghĩa nữa.
Khi hôn mê, tôi mơ thấy cô ấy.
Sau khi cô ấy rời đi, tôi không còn mơ thấy cô ấy nữa, đây là lần đầu tiên.
Trong giấc mơ, tuyết rơi, rất lạnh, rất lạnh.
Cô ấy vẫn giữ hình dáng 17 tuổi, khoác lên người tôi một chiếc áo khoác lông vũ màu đỏ, trách móc:
“Lý Văn Tiêu, sao lớn rồi mà vẫn không biết chăm sóc bản thân vậy?”
Nước mắt tôi tuôn rơi, tôi nắm chặt tay cô ấy.
Nhưng cô ấy từ từ rút tay ra, cô ấy bắt đầu lớn dần, lại trở thành người trưởng thành.
Nụ cười trên khuôn mặt cô ấy có chút mệt mỏi, cô ấy nói với tôi:
“Lý Văn Tiêu, tôi phải đi đây.”
“Sau này, anh phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.”
Tôi khóc nức nở, tôi cầu xin cô ấy đừng đi.
Nhưng cô ấy chỉ từ từ rút tay tôi ra, quay người rời đi.
Lồng ngực như bị bóp nghẹt, đau đớn đến tê tái, cô ấy như kéo cả trái tim tôi ra khỏi lồng ngực mà đi.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, tôi chưa bao giờ buông bỏ.
Tôi sẽ không bao giờ buông bỏ.