Mật Khẩu Mới, Người Cũ Cút Đi

Chương 3



Mẹ tôi vừa nói vừa nhìn sắc mặt của tôi.

 

Trước đây, tôi rất phản cảm với việc xem mắt, những năm yêu Lý Văn Tiêu, tôi chỉ toàn tâm toàn ý xoay quanh anh ta.

 

Sau lần say rượu mà chúng tôi trở nên rối ren, tôi tưởng rằng mình đã có cơ hội, trong mắt chỉ còn mỗi anh ta.

 

Vì vậy, mỗi lần mẹ tôi nhắc đến việc xem mắt kết hôn, tôi đều khó chịu vô cùng, không chịu nghe một chữ nào.

 

Tuy nhiên, lần này, tôi nhìn những mảnh giấy đỏ bay bay trong gió, bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

 

Tôi mệt rồi.

 

Ổn định lại, thực ra cũng không tệ.

 

Tôi nói: "Được."

 

"--Con đừng cứ phản đối mãi, mẹ biết con thích cậu họ Lý kia, nhưng mà... Con nói gì?"

 

Tôi cụp mắt xuống.

 

Tôi nói được, mẹ giới thiệu cho con làm quen đi.

 

8

 

Tối hôm đó, sau khi ăn tối xong, tôi theo thói quen cầm điện thoại lên, nhưng lại nhận được cuộc gọi video 

WeChat của Lý Văn Tiêu.

 

Tôi đã đổi WeChat mới, nhưng vẫn còn nhiều bạn bè trong WeChat cũ, nên mấy ngày nay vẫn đăng nhập.

 

Anh ta dường như đã hoàn toàn quên chuyện những ngày qua, tự nhiên nói:

 

"Sao điện thoại của em không gọi được?

 

Chưa kịp nói gì, anh ta lại tiếp tục: "Thôi được rồi, đồ Tết tôi đã chuẩn bị hết rồi, em còn muốn mua thêm gì không, để trợ lý đi mua.”

 

Tôi chợt nhớ lại năm mẹ của Lý Văn Tiêu qua đời.

 

Năm đó Tết tôi về quê, tối ba mươi Tết tôi gọi video cho Lý Văn Tiêu, muốn chúc Tết sớm.

 

Video rất lâu mới được kết nối, màn hình tối đen, chỉ thấy một điểm sáng màu cam đỏ nhạt dần.

 

Giọng Lý Văn Tiêu khàn khàn: "Sao vậy?"

 

Màn hình thích nghi với ánh sáng, lúc này tôi mới phát hiện Lý Văn Tiêu đang ngồi một mình trên ban công, xung quanh là những chai rượu và tàn thuốc vương vãi.

 

Ngoài cửa sổ là ánh đèn rực rỡ và pháo hoa rực rỡ, nhưng những sự náo nhiệt đó dường như không liên quan gì đến anh.

 


Anh ta ngồi một mình trên bệ cửa sổ nhìn vào sự viên mãn thuộc về người khác, một mình cô đơn hút thuốc trong đêm.

 

Lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy rất thương anh ta.

 

Mắt tôi cay cay, cố gắng cười nói:

 

"Chúc Tết sớm nha, có lì xì không?"

 

Anh ta dường như cười khẽ, sau đó tiếng thông báo chuyển khoản vang lên.

 

Anh ta chuyển cho tôi mười vạn.

 

Tôi sững sờ, một lúc lâu sau, Lý Văn Tiêu đột nhiên thì thầm:

 

"Hứa Noãn, mau về đi, tôi rất..."

 


Giọng anh ta bị gió cuốn đi, tôi không nghe rõ mấy chữ cuối cùng.

 


Tôi không biết anh ta muốn nói, tôi rất cô đơn, hay là tôi rất nhớ em.

 


Tôi không còn quan tâm gì nữa, vội vàng nói với bố mẹ rằng công ty có việc gấp, rồi mua vé máy bay sớm nhất về Thượng Hải.

 

3 giờ sáng, Thượng Hải vẫn rất náo nhiệt, khắp nơi đèn đuốc sáng trưng, xe cộ tấp nập.

 

Nhưng nhà Lý Văn Tiêu thì tắt hết đèn.

 

Tôi thở hổn hển chạy lên lầu, gõ cửa thật mạnh:

 

"Lý Văn Tiêu, mở cửa đi!"

 

Tôi tưởng Lý Văn Tiêu đã ngủ rồi, nhưng không ngờ anh ta nhanh chóng mở cửa.Anh ta nhìn tôi chằm chằm, cả người lộ ra vẻ ngạc nhiên hiếm thấy.

 

"Em…” Anh ta ngơ ngác tại chỗ.

 

"Sao em lại về?"

 

Tôi cười híp mắt: "Em về đây để đón Tết cùng anh."

 

Lý Văn Tiêu không nói gì, cứ thế nhìn tôi chằm chằm.

Khi tôi sắp bị anh ta nhìn đến ngại ngùng, anh ta đột nhiên ôm chặt lấy tôi.

 

Ôm rất chặt, như khảm tôi vào người anh ta.

Từ đó, mỗi năm tôi đều ở lại đón Tết cùng Lý Văn Tiêu rồi mới về nhà, dường như đã trở thành thói quen ngầm hiểu giữa chúng tôi.

 

Chỉ là tôi không ngờ năm nay bên cạnh anh ta đã có Cố Tư Ninh, mà anh ta vẫn còn rủ tôi cùng đón Tết.

 

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ nói:

 

"Tôi về quê."

 

Lý Văn Tiêu sững sờ.

 

Anh ta dường như không ngờ tôi sẽ nói vậy, một lúc sau mới "ồ" một tiếng, giả vờ bình thường nói:

 

"Cũng đúng, bao nhiêu năm rồi chưa về quê đón Tết, về thăm nhà cũng là điều nên làm."

 

"Ừm." Tôi cầm điện thoại.

 

Hai đầu dây bên kia im lặng, tôi mơ hồ nghe thấy giọng của Cố Tư Ninh:

 

"Văn Tiêu, mau lại đây, điều chỉnh nước nóng thế nào vậy?"

 

"Anh đến ngay." Lý Văn Tiêu đáp lại.

 

"Vậy tớ cúp máy đây." Tôi mím môi.

 

"Ừm."

 

Giọng Lý Văn Tiêu không thể nghe ra cảm xúc.

 

Tôi hạ điện thoại xuống khỏi tai, nhấn nút tắt.


Màn hình tối đen.

 

9

 

Tôi nghĩ mình sẽ không ngủ được, nhưng không ngờ tối đó tôi vừa chạm gối là ngủ thiếp đi.

 

Khi tôi tỉnh dậy, đã là 2 giờ sáng.

 

Tôi tỉnh dậy vì khát nước, mùa đông ở phương Bắc khô lạnh, tôi vừa về nên vẫn chưa quen.

 

Tôi xuống dưới uống một cốc nước, nhưng khi định lên lầu, tôi bất ngờ nghe thấy tiếng động nhẹ nhàng phát ra từ nhà vệ sinh.

 

Trộm vào nhà rồi!

 

Toàn thân tôi căng cứng, lông tơ dựng hết cả lên!


Tim tôi như ngừng đập một nhịp, không dám thở mạnh, im lặng một lúc, tôi thử dò dẫm đi bằng chân trần.

 

Điện thoại ở trên lầu, tôi phải lên báo cảnh sát!

 

Nhưng khi tôi sắp đến cầu thang cạnh nhà vệ sinh, cửa nhà vệ sinh đột ngột mở ra!

 

Tôi sợ đến nỗi da đầu tê cứng, phản xạ cầm lấy cây dù gần đó đánh tới tấp, nhưng người đó lại nắm chặt lấy cây dù, khi tôi định la lên thì anh ta đột ngột kéo tôi lại, bịt miệng tôi.

 

Tôi chợt nhận ra tên trộm này không mặc quần áo, lưng trần của tôi trực tiếp chạm vào ngực trần của anh ta, còn vương lại một chút hương hoa oải hương pha lẫn hơi nước.

 

Chec tiệt, tên trộm này không chỉ đột nhập vào nhà chúng tôi mà còn không mặc quần áo!

 

Tôi sợ anh ta bịt chec tôi, liền quay đầu c ắ n mạnh vào cánh tay anh ta, vùng vẫy điên cuồng!

 

Tuy nhiên sức lực của đàn ông quá lớn, anh ta siết chặt tôi, tôi nhận ra không thể thoát được thì lập tức nản lòng.

 

Tôi vừa sợ hãi, vừa tức giận, vừa lo lắng, sợ anh ta phát hiện ra tôi và gi*t tôi bịt miệng, hơn nữa bố mẹ tôi còn đang ở trên lầu!

 

Tôi run rẩy, giọng nghẹn ngào cầu xin:

 

"Xin anh tha mạng, trong tủ cạnh cửa sổ có tiền riêng của bố tôi, khoảng 2000 tệ.

 

"Nếu anh thấy không đủ, tôi có thể chuyển khoản qua WeChat cho anh, nhưng tôi không có nhiều tiền, tôi chỉ có vài chục nghìn, anh thả tôi đi, lấy tiền rồi coi như chuyện này chưa từng xảy ra, tôi hôm nay chưa từng gặp anh, tôi còn trẻ, chưa yêu đương, chưa kết hôn, tôi không muốn chec, cầu xin anh…”

 

Tiếng cười khẽ vang lên bên tai, rồi đèn phòng khách bật sáng. 

 

Tầm mắt thích nghi với ánh sáng trắng chói, tôi nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi đứng trước mặt, t r ầ n t r u ồ n g từ trên xuống, những giọt nước nhỏ li ti chảy dọc theo cơ bắp săn chắc, đẹp trai của anh ta, rơi xuống sàn nhà.

 

Anh ta cao lớn, cao hơn tôi cả cái đầu, chắc phải đến 1m88, tôi đứng trước mặt anh ta như một con chim cút vậy.

 

Tôi nhìn anh ta một lúc, giọng nói phức tạp:

 

"Anh trai, với khuôn mặt này, anh ra biển một đêm cũng kiếm được năm ba triệu, sao anh lại nghĩ quẩn đến mức muốn trộm nhà tôi? Nhà tôi nghèo lắm."

 

Nụ cười khẽ hiện lên trên đôi môi mỏng màu hồng anh đào của người đàn ông, lúc này tôi mới phát hiện ra giọng nói của anh ta cũng rất dễ nghe.

 

"Em là con gái của dì Lý phải không?"

 

"Tôi là người thuê nhà bên cạnh, bình nóng lạnh bên đó hỏng, dì Lý bảo tôi qua đây tắm."

 

"Làm em sợ rồi, xin lỗi nhé."

 

Tôi ngơ ngác một lúc, mới nhớ ra lúc nãy trên đường mẹ tôi có nói bên cạnh đã cho thuê rồi.

 

Nhà tôi lúc trước mua hai căn nhà nhỏ sát biển, tuy giá nhà ở huyện nhỏ không cao, nhưng bù lại cảnh đẹp, ban công nhìn thẳng ra biển, mấy năm nay du lịch phát triển dần, cũng có người đến thuê nhà.

 

Tôi ngại ngùng đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, mặt đỏ bừng lên:

 

"Xin lỗi, tôi..."

 

Người đàn ông vẫy tay: "Là do tôi không tốt, lúc nãy tôi cũng giật mình... Ui."

 

Trên cánh tay anh ta có một vết cắn tròn, đã bắt đầu chảy máo.

 

Tôi xấu hổ vô cùng:

 

"Thật sự xin lỗi, tôi đi lấy cồn cho anh sát trùng nhé."



Trước khi về, tôi không thể ngờ rằng tối đầu tiên về nhà, tôi lại ngồi trên ghế sofa nhà mình với một người đàn ông xa lạ.

 

Gần như đầu dựa vào đầu.

 

Tôi dùng bông gòn ấn vào vết thương của anh ấy, lúc đó mới biết tên anh ấy là Trình Tinh Dã, một họa sĩ, gần đây đến đây để phác họa.

 

"Hình như khá sâu." Tôi nhíu mày nhìn vết thương của anh ấy: "Có cần tiêm phòng uốn ván không?"

 

Trình Tinh Dã sờ cằm, nghiêm túc nói: "Tôi nghĩ phải tiêm phòng dại."

 

Tôi chậm chạp nhận ra anh ấy đang c h ử i tôi, không nhịn được mà trừng mắt nhìn anh ấy, nhưng vì bản thân có lỗi nên nhìn không được hùng hồn.

 

Trình Tinh Dã cười: "Nói thật, dấu răng của em khá tròn, khá đẹp."

 

10

 

Mẹ tôi rất thích Trình Tinh Dã, luôn mời anh ấy đến nhà ăn cơm.

 

Bà ấy luôn lén nháy mắt với tôi :

 

"Cậu nhỏ Trình này tốt lắm, thường xuyên giúp mẹ và bố con làm việc, con xem, cậu ấy đẹp trai như thế nào! Nếu hai đứa kết hôn rồi sinh con chắc chắn sẽ đẹp trai..."

 

Tôi bất lực nói: "Mẹ, thôi đi."

 

Không phải tôi không thích Trình Tinh Dã, chỉ là có lần tôi thấy anh ấy mặc một chiếc áo khoác.

 

Chiếc áo khoác anh ấy tiện tay ném lên lưng ghế sofa nhà tôi, tôi từng thấy Lý Văn Tiêu mặc.

 

Một chiếc áo khoác được may thủ công bởi một gia đình trăm năm ở Ý, một chiếc ít nhất cũng phải sáu con số.

 

Anh ấy cũng là một cậu ấm, không phải người cùng thế giới với tôi.

 

Tuy nhiên, Trình Tinh Dã thực sự rất giỏi trong việc lấy lòng người già, luôn miệng gọi dì, chú, kể từ khi anh ấy đến, thùng nước lớn trong nhà đều do anh ấy xách, ngay cả bố tôi khó tính cũng không nhịn được mà khen ngợi anh ấy.

 

Ngay cả ngày Tết, mẹ tôi cũng gọi anh ấy đến, nói là cùng ăn Tết.

 

Tôi lén trách mẹ:

 

"Mẹ gọi anh ấy đến làm gì vậy?"

 

Mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi:

 

"Cậu ấy ở một mình tội nghiệp lắm, con nỡ lòng nào để cậu ấy cô đơn như vậy, còn không được ăn bánh chưng nữa à?"

 

Tôi không còn cách nào khác, đành nhìn anh ấy ngồi xuống bàn ăn, đôi mắt đào hoa cười rạng rỡ:

 

"Dì, bánh chưng của dì ngon quá."

 

Mẹ tôi cười đến tận mang tai, liên tục gắp bánh chưng cho anh ấy:

 

"Ngon thì ăn nhiều vào nhé."

 

Nói rồi mẹ tôi lại lải nhải, liếc tôi thở dài:

 

"Hứa Noãn, bao giờ con mới dẫn một người đàn ông về cho mẹ?"

 

Anh ấy vẫn ở đây, tôi hơi ngại:

 

"Mẹ, mẹ nói gì vậy?"

 

Anh ấy cũng nhìn tôi: "Hứa Noãn đẹp như vậy, chắc chắn nhiều người theo đuổi lắm, dì cứ yên tâm đi."

 

Mẹ tôi nhếch mép: "Yên tâm gì chứ, con bé này giống dì, từ nhỏ đã đẹp, lát nữa dì cho con xem ảnh hồi nhỏ của nó..."

 

Tôi không chịu nổi nữa: "Mẹ!"

 

Anh ấy lại mỉm cười: "Được ạ."

 

......

 

Ăn xong, mẹ tôi thật sự lấy album ảnh ra xem cùng anh ấy.

 

"Đây là lúc nó tròn một trăm ngày, bụ bẫm, đáng yêu quá."

 

"Nhìn Hứa Noãn hồi nhỏ trắng trẻo thế này, mắt to tròn, lúc đó hàng xóm ai cũng thích nó, nói nó giống búp bê."

 

"Đây là lúc biểu diễn văn nghệ hồi tiểu học, ôi má hồng to thế này, cười muốn chec."

 

Mẹ tôi chưa xem xong đã bị bố gọi đi, tôi đi đến chỗ họ, hơi bối rối nói:

 

"Mẹ tôi như vậy đấy, anh đừng để tâm, không muốn xem thì thôi."

 

“Không sao cả. Dì ấy nói đúng, hồi nhỏ em thật sự rất đáng yêu.”

 

Tôi đứng đờ ra đó.

 

11

 

Xem xong chương trình Giao thừa, tiếng pháo bên ngoài vẫn chưa dứt.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...