"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Lá thư dưới gốc đào
Chương 6
Trần Chi Hành cười khẩy:
“Lại muốn lấy chuyện ly hôn ra đe dọa sao?
“Sở hữu công ty, nhà cửa giờ đều bán để lấp các khoản lỗ rồi, em ly hôn thì chẳng còn gì cả.”
Tôi tự rót cho mình một ly rượu.
“Vậy nên… anh tưởng tôi chỉ biết dựa dẫm vào anh?”
“Chứ còn gì nữa? Anh trai em cũng chẳng quan tâm em.
“Em không rời nổi anh, mà anh cũng sẽ luôn yêu em.
“Giờ anh hơi mệt, em cứ về trước đi.”
Tôi ngoan ngoãn về trước.
Ngay lúc bước ra khỏi quán bar, một đội cảnh sát lướt qua tôi.
Vừa ngồi lên xe Yên Yên, qua cửa kính, tôi nhìn thấy Trần Chi Hành bị còng tay, bị mấy chú đội mũ dẫn đi.
Bộ vest phẳng phiu vì giãy giụa mà nhăn nhúm, cà vạt xộc xệch, vô cùng nhếch nhác.
Anh ta nhìn thấy tôi, liều mạng gọi tên tôi.
Tôi khép cửa kính lại.
Có lẽ đây là lần cuối cùng gặp nhau.
Trần Chi Hành phạm tội kinh tế.
Bề ngoài, anh ta chỉ đứng tên duy nhất công ty Tinh An, nhưng thực ra, từ hai năm trước đã âm thầm chỉ đạo Lâm Nguyệt – lúc đó là kế toán – rút vốn từ Tinh An, lập thêm một công ty bất động sản.
Người đứng tên công ty bất động sản là một nhân viên dưới quyền anh ta.
Anh ta mua một mảnh đất, rồi rầm rộ quảng cáo dự án chung cư chuẩn bị xây dựng, lôi kéo người ta đặt cọc mua nhà.
Nhưng thực chất, công ty không hề có tiền xây dựng.
Tiền mua nhà vừa vào tài khoản, lập tức được dùng để mua mảnh đất thứ hai.
Người mua sẽ chẳng bao giờ có được căn hộ của mình.
Cứ thế xoay vòng, Trần Chi Hành trong vòng ba bốn năm đã lừa được một khoản tiền khổng lồ.
Ảnh hưởng xã hội cực kỳ nghiêm trọng.
Sau khi tôi tỉnh lại, anh ta vừa sợ tôi phát hiện, vừa muốn khống chế tôi để không phải chia nhiều tài sản.
Nên làm giả sổ sách, khiến giá trị Tinh An sụt giảm, rồi bán công ty lại cho chính mình.
Bằng cách đó, anh ta lấy được toàn bộ cổ phần của tôi với giá thấp nhất.
Thậm chí còn khiến tôi phải bù thêm tiền giúp anh ta trả nợ.
Trần Chi Hành mưu tính rất đẹp, chỉ là anh ta không ngờ tôi đã điều tra mọi thứ kỹ đến vậy.
Sau khi bị bắt, anh ta kiên quyết không nhận tội.
Nhưng rồi có một người mà anh ta không ngờ tới, bước lên tòa làm chứng, chốt lại mọi hành vi phạm pháp của anh ta — Lâm Nguyệt.
Cô ta mang theo sổ sách kế toán thật của công ty, giáng cho Trần Chi Hành một đòn chí mạng.
Cùng ra tòa làm chứng, còn có cả hai nhân viên từng bị anh ta sa thải vì tôi.
Dĩ nhiên, Lâm Nguyệt cũng không tránh khỏi án phạt, phải chịu tù.
Tại phiên tòa, Trần Chi Hành sụp đổ, gào lên hỏi Lâm Nguyệt tại sao phản bội mình.
Lâm Nguyệt chỉ lạnh nhạt nói:
“Bởi vì… con người, vốn dĩ đều ích kỷ.”
16
“Con người, vốn dĩ đều ích kỷ.”
Tôi từng nói câu đó với Lâm Nguyệt, khi cô ta đã khóc đến sưng đỏ cả mắt.
Vì vai diễn đó, Trần Chi Hành theo yêu cầu của tôi, thu lại toàn bộ những gì từng tặng cô ta.
Cô ta một mình co ro trong căn phòng trọ, không ai đoái hoài.
Là tôi đưa cô ta – khi đó vừa sẩy thai, hấp hối – vào bệnh viện, chăm sóc chu đáo.
“Cô thắng rồi… Cô hận tôi lắm nhỉ…” – Lâm Nguyệt thều thào.
“Tôi hận cô sao?” – tôi cắm mấy cành bách hợp vào bình.
“Nếu không phải cô, cũng sẽ là Trương Nguyệt, Lý Nguyệt nào đó thôi.
“Đàn ông đã muốn ngoại tình, thì chẳng liên quan gì đến cô cả.”
Tôi bê bình hoa tới đặt trên tủ cạnh cửa sổ.
Ánh mắt Lâm Nguyệt dõi theo tôi, như thể đang cố xuyên thủng cái vẻ ngoài giả tạo của tôi.
“Tôi đoán, Trần Chi Hành nhất định từng nói với cô, bảo cô nhẫn nhịn, chờ mọi chuyện qua đi sẽ bù đắp cho cô?”
Im lặng quá lâu, tôi chủ động mở lời.
Lâm Nguyệt mặt mày càng trắng bệch:
“Tôi không hiểu cô đang nói gì…”
“Đừng giả ngu. Trần Chi Hành muốn lật tôi, đợi đến lúc tôi không còn gì, anh ta sẽ công khai ở bên cô.
“Cô từng là kế toán của Tinh An, đã giúp anh ta làm bao nhiêu việc mờ ám, đúng không?”
Cô ta định mở miệng phản bác, tôi giơ tay ngăn lại:
“Đừng vội. Cô nghĩ, khi mọi việc bị phanh phui, ai là người bị đem ra làm vật hy sinh đầu tiên?”
Lồng ngực Lâm Nguyệt phập phồng dữ dội.
Tôi tiếp tục:
“Ngay cả con mình mà anh ta còn nỡ làm thế, cô nghĩ anh ta có bao nhiêu tình cảm thật với cô?”
Ánh mắt cô ta như nhìn thấy quỷ dữ:
“Vậy ra… cô biết tất cả? Cô… cô đang diễn kịch?”
Tôi bình thản thừa nhận.
“Đúng vậy. Ban đầu nếu Trần Chi Hành chịu ly hôn thì thôi.
“Nhưng anh ta muốn gài bẫy tôi, thì tôi sẽ khiến anh ta thân bại danh liệt.”
“Nhưng… cô không yêu anh ấy sao?” – Lâm Nguyệt kích động.
“Anh ấy yêu cô như thế… khiến tôi ghen đến phát điên!”
“Người ta ai chẳng ích kỷ.” – tôi ngồi cạnh giường cô ta –
“Anh ta yêu tôi, nhưng không yêu tiền sao?
“Cô vẫn còn muốn báo cho anh ta trốn đi, đúng không?
“Đừng ngốc, tôi đã chuẩn bị hai phương án rồi. Nếu cô không hợp tác… người chịu tội vẫn là cô thôi.”
Cô ta sẽ phải đi tù với hàng chục triệu trong sổ sách bị bôi đen.
Tôi đưa ra vài tấm ảnh cho cô ta xem.
“Trần Chi Hành chỉ đợi có bốn năm đã ở bên cô. Nếu cô đi tù…”
Tôi không nói tiếp, chỉ đưa cho cô ta xem loạt ảnh Trần Chi Hành thân mật với mấy người phụ nữ khác.
“… Nhưng… tội của tôi nặng lắm…” – cô ta rốt cuộc run rẩy, nước mắt rưng rưng.
“Đừng sợ, là Trần Chi Hành ép cô làm đấy, đúng không?”
Cô ta cuối cùng cũng gật đầu:
“Đúng… là anh ta ép tôi…”
Tôi hứa với cô ta không chỉ sẽ xin giảm nhẹ hình phạt, còn giúp chăm sóc ông bà nội của cô.
Tôi thật sự không hận cô ta.
Xét cho cùng… người nợ chúng tôi, là Trần Chi Hành.
17
Trần Chi Hành bị kết án 20 năm tù giam.
Nhờ luật sư tôi mời bào chữa, Lâm Nguyệt lãnh án 2 năm.
Tài sản của công ty bất động sản kia bị niêm phong, tiền cần hoàn trả cũng đã trả lại cho người mua nhà.
Do hành vi thao túng trái luật của Trần Chi Hành, hợp đồng mua bán công ty Tinh An bị hủy bỏ.
Tôi vẫn là cổ đông lớn nhất.
Chỉ vì chuyện này, công ty bị ảnh hưởng chút ít.
Anh trai tôi thờ ơ mua lại 10% cổ phần, đồng thời chuyển thêm một khoản tiền lớn.
“Coi như đầu tư.”
Tôi chỉ biết dở khóc dở cười.
Thật ra tôi rất giàu.
Trước khi qua đời, bố tôi âm thầm để lại cho tôi một khoản thừa kế mà không ai biết.
Yên Yên giúp tôi quản lý số tiền đó, con số không hề nhỏ.
Dù Trần Chi Hành không phạm tội, tôi vẫn có thể kéo anh ta xuống khỏi mây xanh.
Lúc trước không nói với Trần Chi Hành, là vì tôi đã phát hiện anh ta có dấu hiệu ve vãn người khác.
Phải, ngay sau khi bố tôi mất, anh ta đã có chút mập mờ với một nữ nhân viên.
Dù chỉ là nghi ngờ, cũng đủ khiến tôi cảnh giác.
Vậy nên tôi đã tự chuẩn bị đường lui cho mình.
Dù gì... con người vốn dĩ đều ích kỷ.
Khi yêu, tôi có thể dâng hết thảy.
Nhưng nếu anh ta phản bội tôi, tôi dựa vào đâu mà thật lòng đáp lại?
Chưa kịp điều tra cho rõ, tôi đã gặp tai nạn giao thông.
Trần Chi Hành từng xin gặp tôi, tôi từ chối.
Phần đời còn lại, không gặp lại nữa.
Tin cuối cùng tôi nhận được về anh ta, là một bức thư tuyệt mệnh được người khác chuyển đến tận tay tôi.
Hóa ra anh ta vì u uất trong tù mà sinh bệnh nan y.
Lúc tôi cầm được bức thư ấy, anh ta đã chết tròn một năm.
[An An,
Nếu thấy thư này, coi như gặp mặt:]
Anh viết những dòng này, vì đêm qua lại mơ thấy ngày tỏ tình với em.
Hôm đó em mặc váy hoa, nghe anh nói thích em mà bối rối đến đỏ cả tai, trông vừa ngốc vừa đáng yêu.
Trời biết anh đã vui đến thế nào khi em đồng ý.
Nhưng anh không chăm sóc tốt cho em.
Những năm qua, anh luôn nghĩ về những ngày tháng ấy.
Nhớ lúc em cùng anh gồng gánh cả nhà, bị cắt sinh hoạt phí, hai đứa ăn mì luộc qua ngày.
Một tô mì không nổi một quả trứng, em chưa từng than thở nửa lời.
Lần đầu bà nội gặp em, đã kéo anh ra dặn nhỏ:
“Phải đối xử thật tốt với con bé.”
Thế mà, cuối cùng anh lại để mất em.
Khi đứng ở đỉnh cao, anh quá đắm chìm trong cảm giác được tâng bốc.
Chỉ vài câu nói đùa với mấy người phụ nữ khác, anh lại tự cho là vô hại.
Em phát hiện, anh mất mặt, không biết xin lỗi, còn đổ cho em vẫn nhớ Tạ Ninh Xuyên.
Anh biết em đã khóc. Không biết trút giận vào đâu, em chỉ biết đạp ga trong vô thức...
Một bước sai, sai mãi.
Mọi chuyện hôm nay, đều là quả báo anh đáng phải nhận.
Anh cảm nhận được cơ thể mình ngày càng tệ hơn, không dám mơ được gặp em lần cuối.
Chỉ xin em một điều cuối cùng:
Sau khi anh chết, nếu có thể... hãy chôn tro cốt anh dưới gốc đào hai đứa từng trồng.
...
Bức thư ngắn ngủi kết thúc tại đây.
Hai chữ “gốc đào” trên giấy, vẫn còn vệt nước mắt mờ mờ.
Cây đào đó nằm sau nhà cũ anh ta, là hai đứa tôi cùng nhau trồng.
Tám năm, thân cây đã to sừng sững.
Mùa xuân, hoa hồng phấn nở rộ; mùa hè, tán lá xanh rợp mát như dù.
Chỉ là, toàn bộ tài sản của anh ta tôi đã đem bán hết và quyên góp đi rồi.
Nhà cũ không còn, cây cũng chẳng còn.
Tro cốt của anh ta, tôi cũng không nhận lại.
Tôi nhét tờ thư vào máy hủy.
Yên Yên liếc tôi:
“Cái tên cặn bã đó, chết cũng đáng. Mày có hối hận vì từng quen hắn không?”
“Tao chỉ yêu đương suốt bốn năm đó thôi chắc?” – tôi hỏi lại, rồi chỉ vào báo cáo tài chính tháng trước của công ty –
“Tao không hối hận. Tao còn có sự nghiệp.”
Chẳng lẽ vì từng té ngã trên đường, lại phủ nhận toàn bộ cảnh đẹp ven đường?
Thanh xuân của tôi từng có một cuộc tình tệ hại,
nhưng cũng có kinh nghiệm khởi nghiệp quý báu,
có những người bạn cùng chí hướng,
và cả một đống tài sản.
Đúng vậy, tháng trước game otome mới ra mắt của công ty, doanh thu hơn trăm triệu.
Tôi cười muốn lệch cả miệng rồi đây này.