"Cảm ơn bạn đã đọc truyện tại Tân Mộng. Nếu thấy hay, bạn có thể ủng hộ editor bằng cách click vào link Shopee dưới đây. Việc ủng hộ là hoàn toàn tự nguyện. Xin cảm ơn!"
Dùng Thử Của Anh Đi
Chương 6
16
Không bao lâu sau, một cô gái mặc váy liền, trông khá dịu dàng theo sau Lục Hồng Hà bước vào.
Vừa nhìn thấy Lục Cảnh Xuyên, gương mặt cô ta lập tức nở nụ cười nhu mì:
“À Xuyên, đã lâu không gặp, nghe nói cậu kết hôn rồi sao?”
Ánh mắt lại lướt qua tôi một cách mập mờ.
Lục Cảnh Xuyên mặt không biểu cảm, mở miệng thẳng thắn:
“Đã biết tôi kết hôn rồi, sao còn muốn đến đây làm việc?”
Cô gái tên Tiểu Tuyết kia khẽ khựng lại, lúng túng liếc sang Lục Hồng Hà:
“Là… là chị Hà nói chỗ cậu vừa khởi nghiệp, cần người đáng tin phụ giúp, tôi mới… nghĩ đến tình cũ bạn học, muốn giúp một tay…”
Khóe môi Lục Cảnh Xuyên nhếch lên, ánh mắt sắc bén:
“Giúp một tay? Tôi nhớ năm cậu tốt nghiệp đại học, chị tôi cũng hăng hái muốn se duyên cho chúng ta, cậu đã nói gì?”
“Cậu nói cậu đã là sinh viên đại học, còn tôi chỉ là một thằng nhà quê làm ruộng, không xứng đôi. Cậu còn nói đã có bạn trai là bạn cùng trường, ra trường liền chuẩn bị kết hôn. Đúng không?”
Sắc mặt cô ta rối loạn, vội vàng giải thích:
“Tôi… tôi khi đó còn trẻ dại, không hiểu chuyện, nói năng không suy nghĩ… Sau này tôi mới nhận ra, anh ta… anh ta căn bản không thật lòng…”
Lục Cảnh Xuyên không chút khách khí, trực tiếp cắt ngang:
“Nể tình từng là bạn cùng bàn, lại là con gái, vốn định để cậu giữ chút thể diện. Nhưng cậu lại cứ đúng lúc này xen vào.”
“Tôi mồm miệng vụng về, nhưng không ngốc. Nói trắng ra, chẳng phải là mấy năm nay không tìm được chỗ tốt hơn, nên mới muốn quay lại sao?”
Lời nói bị lột trần, gương mặt cô gái kia xấu hổ đến cực điểm.
Giọng điệu Lục Cảnh Xuyên vẫn dứt khoát, cứng rắn:
“Hôm nay ngay trước mặt vợ tôi, có vài lời phải nói rõ ràng, tránh sau này sinh ra hiểu lầm.”
“Giữa tôi và cậu, chẳng qua chỉ là bạn học cấp ba bình thường, tốt nghiệp rồi hầu như không liên lạc. Năm đó đúng là tôi từng có chút tình cảm mơ hồ, nhưng sớm đã qua rồi. Cậu đi học đại học, tôi ở lại quê làm ruộng, từ đó đến nay tổng cộng chỉ gặp có hai lần.”
“Một lần là tôi vào thành phố giao hàng, tình cờ gặp trên đường, có mang cho cậu ít hoa quả nhà trồng. Kết quả lại nghe thấy cậu nói với bạn bên cạnh: ‘Một tên giao hàng, phiền chết đi được.’”
“Còn một lần, chính cậu chủ động liên lạc, nói mất ví không về trường được, vay tôi hai ngàn tệ gấp. Số tiền đó…”
Anh quay sang nhìn tôi, chìa tay ra:
“Miên Miên, mở mã thanh toán trong điện thoại.”
Tôi ngẩn người, rồi đưa điện thoại cho anh.
Anh trực tiếp giơ trước mặt Tiểu Tuyết, buông hai chữ:
“Trả tiền.”
Không khí lập tức đông cứng.
Xấu hổ đến mức muốn độn thổ.
Sắc mặt cô gái kia thay đổi liên tục.
Ngay cả Lục Hồng Hà cũng ngây ra.
Cuối cùng.
Một người quét mã trả tiền, một người mất mặt bỏ chạy.
17
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lục Cảnh Xuyên quay người, nôn nóng nắm chặt tay tôi:
“Miên Miên, anh thật sự không có gì với cô ta, em tin anh chứ!”
Nhìn dáng vẻ vụng về giải thích của anh, lại nhớ đến sự hung hãn vừa rồi khi nổi giận, tôi không nhịn được mà bật cười:
“Ừ, em biết, em tin anh.”
Tôi chọc chọc vào cánh tay anh vẫn còn căng cứng:
“Lục Cảnh Xuyên, vừa nãy anh… hung dữ thật đó.”
Tôi luôn nghĩ anh là người không có tính khí, chuyện gì cũng chiều theo tôi. Hôm nay mới phát hiện, người đàn ông này, một khi bị chọc giận mà bảo vệ vợ thì vừa mạnh mẽ, vừa đẹp trai đến ch ết người.
Sắc mặt căng thẳng của anh lập tức dịu đi, bàn tay to bao lấy ngón tay tôi, trầm giọng hứa hẹn:
“Anh sẽ không hung dữ với em.”
Bị anh nhìn chằm chằm, mặt tôi nóng bừng, không nhịn được lầm bầm:
“Nhưng mà… trên giường thì anh hung lắm…”
Hơn nữa, còn giống như cỗ máy vĩnh động, điên cuồng không biết mệt.
Anh cúi xuống, hơi thở nóng bỏng phả bên tai tôi, giọng mang theo ý cười đắc ý:
“Nhưng mà… hình như em lại khá thích?”
Ngón tay thô ráp của anh lướt qua cổ tay tôi.
“Anh…”
Bị anh trêu đến mức tai tôi đỏ bừng, á khẩu không nói nên lời.
Không được, đề tài này quá nguy hiểm!
“Lục Cảnh Xuyên, em với Trần Vĩ… cũng không phải như chị anh nói…”
“Anh biết, anh tin em.”
Tôi vẫn cố gắng giải thích:
“Bọn em quen nhau không lâu, anh ta từng đưa em về gặp bố mẹ. Một nhà ba người chen chúc trong căn phòng 50 mét vuông, mà lại ảo tưởng mình là thiếu gia đất thủ đô. Anh ta coi thường em là gái tỉnh nhỏ, nói em chỉ ham nhà với hộ khẩu của họ.”
“Em thừa nhận, lúc gả cho anh là vì bị anh ta chọc giận đến hồ đồ.”
Tôi ngược lại nắm lấy bàn tay rộng lớn của anh, đầu ngón tay lướt qua những vết chai dày nơi lòng bàn tay:
“Nhưng dần dần, em nhận ra… anh thật sự là một người đàn ông rất, rất tốt. Sau này chúng ta cùng nhau sống thật tốt, anh còn có em mà.”
Anh nhìn tôi chằm chằm, im lặng rất lâu.
Rồi kéo tôi vào lòng, nụ hôn nóng rực nặng nề rơi xuống:
“Miên Miên, gặp được em… thật sự rất tốt.”
Gã đàn ông thô kệch này không giỏi nói lời ngọt ngào, nhưng dáng vẻ vụng về, xấu hổ kia lại khiến người ta rung động không thôi.
“Được rồi được rồi, không phải anh muốn xem logo sao? Em mở máy tính cho anh coi.”
Tôi đẩy anh nhẹ một cái.
Mở máy tính, đưa cho anh mấy bản phác thảo:
“Đây, mấy cái này là ý tưởng ban đầu, anh xem cái nào hợp với phong cách sản phẩm bên mình hơn?”
Anh ghé sát màn hình:
“Ừm, cái nào cũng tốt, nhìn đều khá…”
Nói được một nửa, ánh mắt anh vô tình liếc thấy xấp bản vẽ đặt cạnh laptop.
Ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm.
Lúc này tôi mới nhớ ra — mấy bản vẽ hạn chế tuổi chưa kịp thu lại!
Anh vươn tay, ngón tay thon dài kẹp lấy tờ trên cùng.
Trong tranh, một gã đàn ông cao lớn có vài phần giống anh đang ép nữ chính vào tường, một tay đỡ lấy chân cô, tư thế mang đầy tính xâm chiếm.
“Vợ ơi.”
Giọng khàn mang theo tiếng cười nóng bỏng áp xuống.
“Hóa ra… em thích thế này?”
Anh lật tiếp vài tờ còn lại, ánh mắt càng thêm u tối:
“Ồ, còn cái này… dựa vào cửa sổ sát đất?”
“Ừ? Còn có kiểu này nữa à?”
Mặt tôi đỏ rực, vội vã giật lại:
“Lục Cảnh Xuyên! Cái đó… chỉ là nghệ thuật phóng đại! Để thu hút người đọc thôi, chứ không phải… ưm!”
Chưa kịp nói xong, cả người đã bị anh ôm ngang, bế thốc lên.
“Nghệ thuật bắt nguồn từ đời sống.”
“Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý. Chúng ta… thử từng cái.”
“Á! Lục Cảnh Xuyên anh thả em xuống!”
Tôi giãy giụa đạp chân vô ích.
Cửa phòng ngủ bị anh dùng chân đá mạnh, “cạch” một tiếng khép lại.
“Không được! Ở đó không thể… ưm…”
Mọi sự phản kháng đều bị anh chặn lại bằng đôi môi nóng bỏng.
Tôi đánh anh, đẩy anh.
Nhưng cả người anh rắn chắc như thép, đau ngược lại là tôi.
Tôi mắng anh, sau đó lại khóc cầu xin.
Anh chẳng buồn nghe, chỉ một lòng một dạ, dùng hành động chứng minh.
Cuối cùng, tôi bị anh hành đến toàn thân mềm nhũn.
Anh thỏa mãn ôm lấy tôi, lại siêng năng thay ga giường đã loạn thành một đống.
Tôi trùm chăn, xấu hổ muốn độn thổ:
“Xấu hổ ch ết mất…”
Anh lau mặt đầy mồ hôi, giọng khàn khàn đầy thỏa mãn:
“Không xấu hổ, anh thích nhìn… đặc biệt thích…”
“Anh im miệng đi…”
Tôi vừa thẹn vừa tức.
Anh ôm tôi, khẽ cười:
“Vợ à, sau này vẽ thêm nhiều kiểu nữa, anh sẽ học từng cái một.”
Ngoại truyện
Lục Cảnh Xuyên vừa kết thúc một cuộc họp quan trọng, liền vội vã về nhà.
Vừa mở cửa, đã thấy vợ mình đang chăm chú nghịch bộ dụng cụ pha cà phê mới trong sân.
Nắng chiều xuyên qua mái kính, rải đầy căn phòng ngập ánh sáng.
Hạ Miên lúc này mang thai sáu tháng, bụng tròn trịa, càng làm đôi tay đôi chân trông mảnh khảnh hơn.
Trong không khí lẫn mùi hương cà phê đậm đà, Tuyết Cầu chạy vòng quanh chân anh.
Trên kệ hoa, dây trầu bà, nguyệt quý, tú cầu do cô chăm sóc đều đang nở rộ, đầy sức sống.
Một niềm mãn nguyện khó tả dâng lên trong lòng, còn sung sướng hơn bất kỳ mùa màng nào bội thu.
Tuyết Cầu là kẻ đầu tiên phát hiện ra anh, vẫy đuôi chạy ào tới.
“Anh về rồi à?”
Hạ Miên ngẩng đầu, ánh mắt cong cong,
“Nếm thử ly cà phê Geisha em vừa pha đi!”
Anh bước nhanh tới, từ phía sau vòng lấy cô, giam chặt trong vòng tay.
Ngửi hương thơm dịu nhẹ trên người cô:
“Miên Miên…”
“Hửm?”
Cô dựa vào ngực anh, cảm nhận nhịp đạp khẽ khàng của sinh linh nhỏ bé trong bụng.
“Cảm ơn em…”
Anh siết chặt cánh tay, giọng run run,
“Cảm ơn em đã cho anh một gia đình.”
Câu nói ấy, nặng trĩu, chứa đựng biết bao điều.
Từ một người đàn ông gánh chịu hết thảy khổ đau, đến hôm nay có vợ có con, gia đình ngập tràn ấm áp.
Tim Hạ Miên cũng chợt ấm áp, ngón tay mơn man vết chai trong lòng bàn tay anh:
“Ngốc à, đây là nhà của chúng ta cùng nhau.”
Tuyết Cầu thấy không ai để ý mình, liền hậm hực dùng mũi húc vào ống quần anh.
Hạ Miên cười khẽ, tách khỏi vòng tay anh, đưa ly cà phê đã pha tới.
Thực ra anh vốn không thích vị đắng của cà phê, nhưng vẫn nhận lấy, ngửa đầu uống một hơi lớn:
“Ừm, ngon lắm. Vợ pha thì thơm hơn hẳn.”
“Ấy! Anh uống từ từ thôi!”
Hạ Miên dở khóc dở cười.
“Loại hạt này đắt lắm, uống kỹ sẽ thấy hương dâu tây, cam đó.”
Anh nhíu mày, có chút khó hiểu:
“Vợ à, em muốn ăn mấy thứ đó thì ra vườn hái chẳng phải nhanh hơn sao?”
Hạ Miên thở dài.
Thôi vậy, giải thích cho cái ông nông dân thô kệch này cũng vô ích.
Đặc biệt là sau khi phát hiện anh uống cà phê Americano thì miệng khen ngon, sau lưng lại vụng trộm bỏ thêm đường.
Cuối cùng, cô lẳng lặng đổi cà phê thành coca cho anh.
2
Sự nghiệp của Lục Cảnh Xuyên ngày càng phát triển.
Công ty thương mại thực phẩm đã thâm nhập thị trường cao cấp.
Mô hình hợp tác xã do anh khởi xướng thực hiện “người giàu đi trước kéo người giàu sau”, anh được bình chọn là “Doanh nhân trẻ xuất sắc”.
Một ngày nọ, Hạ Miên tình cờ nhìn thấy chồng mình xuất hiện trên truyền hình, được phỏng vấn như một điển hình trong “xóa đói giảm nghèo, chấn hưng nông thôn”.
Trên màn ảnh, Lục Cảnh Xuyên mặc bộ vest tối màu vừa vặn, đã bớt đi sự thô ráp nơi ruộng đồng, nhưng lại giấu không nổi vẻ hoang dã trên người.
Khí chất gợi cảm bùng nổ.
Cô bỗng nhớ tới cụm từ “lưu manh mặc vest”, cảm hứng dâng trào không kìm được.
Khi phóng viên hỏi động lực thành công của anh, anh thẳng thắn:
“Trước đây là để trả nợ, để xứng đáng với niềm tin của bà con. Bây giờ… là vì vợ con.”
Phóng viên rõ ràng nắm được điểm nóng:
“Xem ra tình cảm giữa Lục tổng và phu nhân rất tốt, có thể chia sẻ bí quyết giữ lửa hôn nhân không?”
Anh gãi đầu, cười ngượng ngùng:
“Chẳng có bí quyết gì… chỉ là chăm chỉ làm việc, kiếm tiền, rồi đưa hết cho cô ấy. Cô ấy vui thì tôi cũng vui. Khi cô ấy làm việc thì đừng quấy rầy, muốn ăn gì thì mau chóng mua về… À, còn nữa, cô ấy nói gì cũng đúng.”
Lời nói mộc mạc mà chân thành ấy khiến cả trường quay bật cười.
Trên Weibo, một loạt fan thi nhau @Hạ Miên:
【Đây là chồng nhà ai, mau ra nhận về đi.】
Sau khi kết hôn, bộ truyện tranh 《Ngày thường sống với chồng thô ráp sau cưới chớp nhoáng》 của cô trở thành tác phẩm hot, fan ngày nào cũng đòi cập nhật, từ season 1 vẽ đến season N.
Cô đăng bức ảnh cận cảnh nụ cười ngốc nghếch của Lục Cảnh Xuyên, kèm caption:
【Ừ, anh ấy nói đúng. @Chàng_nông_dân_Xuyên】
Thuận tiện quảng bá thêm sản phẩm công ty nhà mình.
Bài đăng vừa lên, bình luận sôi nổi:
【A a a vợ chồng chính chủ lại phát “cẩu lương”! Ngọt muốn sâu răng!】
【Đúng là CP thật mới đáng “ship”, màn tỏ tình công khai này định ngọt ch ết ai đây?】
【Tối nay chắc lại có chap mới, chờ hóng!】
【Update đi! Xin thêm nhật ký nuôi con của anh chồng thô ráp!】
Hạ Miên ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng vàng chan hòa, hoa lá tươi tốt.
Gặp được một người thật tốt, hóa ra mỗi ngày đều trở nên đáng mong chờ.
(Hoàn)