Bắc Đẩu Dẫn Lối Em Về Nhà

6



Tôi: [Không cần giành, dù sao cũng sẽ không có người thứ hai.]


Dù sao sinh nhật của tôi, những lời chúc thuộc về tôi, đều đã bị gộp lại cho Lâm Vãn Nguyệt vào ngày hôm qua rồi.


Sau khi gửi, tôi có chút hối hận.


Nói như vậy chắc chắn rất mất hứng.


Rõ ràng cậu ấy cũng có ý tốt.


Tôi muốn thu hồi.


Đối phương trả lời rất nhanh: [Vậy thì chưa chắc.]


[Hay là đánh cược một ván?]


Chưa kịp trả lời, điện thoại di động đột nhiên rung lên dữ dội.


Tiếng thông báo tin nhắn liên tục vang lên không ngừng.


Trong nhóm lớp liên tục có người nhắc đến tên tôi.


[Lâm Tinh Phồn, sinh nhật vui vẻ.]


[Chúc Lâm Tinh Phồn sau này mỗi ngày đều vui vẻ, vạn sự như ý.]


[Mong ánh nến sinh nhật sẽ thay cậu xua tan mây mù, soi sáng con đường phía trước.]


...


Giống như đã bàn bạc trước, những lời chúc chỉnh tề đồng loạt, tràn ngập màn hình.


Tôi ôm điện thoại, nước mắt không nghe lời mà chảy ra.


Ơ? Thật kỳ lạ.


Tôi rõ ràng chẳng hề mong đợi dù chỉ một chút...


… được người khác yêu thích.


10


Khác với kiếp trước.


Sinh nhật mười tám tuổi này, tôi nhận được rất nhiều rất nhiều lời chúc phúc.


Những lời ấm áp như những cánh bướm, chợt bay vào thung lũng trái tim trống rỗng của tôi.


"Có thể sống lại một lần nữa thật tuyệt." Lần đầu tiên tôi có suy nghĩ như vậy.


Nếu người giúp việc không phát hiện tấm thiệp chúc mừng sinh nhật kia trong hộp thư, thì tâm trạng cả ngày nay của tôi sẽ rất tốt.


Đối phương không để lại tên, nhưng nét chữ quen thuộc khiến người ta mơ hồ bất an.


Quả nhiên.


Tôi lại gặp Trần Hành Giản.


Lúc khai giảng lớp mười hai, anh ta vì thành tích xuất sắc trong cuộc thi mà được đặc cách nhận vào trường, còn trở thành bạn cùng lớp với tôi.


"Tiểu Phồn, đã lâu không gặp." Anh ta chào tôi.


Đôi mắt trong sáng và thuần khiết của thiếu niên, trông vẫn chưa nhiễm phải khôn ngoan và tính toán của người lớn.


Tôi nhìn anh ta như vậy, tâm trạng vô cùng phức tạp.


Những cũng chỉ khẽ gật đầu, lịch sự đáp lại.


Anh ta nói với tôi, sau khi tôi đột ngột rời đi, anh ta đã cố gắng tìm tôi.


Sau này biết tôi được cha mẹ ruột đón về, còn trở thành tiểu thư nhà giàu, anh ta mới yên tâm.


Không ngờ có một ngày còn có thể gặp lại.


Trần Hành Giản nói: "Đây là duyên phận."


Tôi phản ứng lạnh nhạt.


Anh ta là người thông minh, đương nhiên nhìn ra sự thay đổi của tôi.


Nhưng vẫn cố chấp cố gắng khôi phục quan hệ với tôi.


Anh ta kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện đã xảy ra sau khi tôi rời đi.


Ví dụ như ngọn đèn đường mà chúng tôi thường mượn ánh sáng đã hỏng, cha anh ta say rượu ngã xuống hồ chết đuối, phòng cũ của tôi có một cặp vợ chồng trẻ mới đến ở...


Trước kia khi chúng tôi ở bên nhau, tôi luôn là người nói nhiều, anh ta nói ít.


Bây giờ thì ngược lại.


Kiên trì một tháng, thái độ của tôi vẫn như cũ.


Cuối cùng anh ta không nhịn được hỏi tôi: "Có phải anh đã làm gì khiến em ghét rồi không?"


Tôi không thể giải thích với anh ta.


Tôi yêu anh ta của kiếp trước, cũng hận anh ta của kiếp trước.


Yêu hận lẫn lộn.


Kiếp này, làm người xa lạ là tốt nhất.


Giọng điệu của tôi lạnh lùng: "Thân phận thay đổi rồi.”


“Cách sống khác nhau, không cần miễn cưỡng hòa nhập."


Ánh mắt Trần Hành Giản nhìn tôi đầy kinh ngạc và đau khổ, đôi môi tái nhợt như giấy từ từ mím lại, trông thật sụp đổ lại thê lương.


Tôi xoay người muốn đi.


Anh ta ngăn tôi lại, cố gắng nở nụ cười: "Không sao.”


“Anh cố gắng đuổi kịp em là được."


...


Tôi càng ngày càng không hiểu Trần Hành Giản.


Anh ta càng ngày càng tốt với tôi hơn.


Thường chia sẻ cho tôi tất cả ghi chép trên lớp, tập hợp các câu hỏi dễ sai và cách giải bài.


Vẫn thích đọc một cuốn sách cùng tôi, giống như hồi còn đứng dưới ngọn đèn đường trong khu ổ chuột trước đây.


Anh ta cẩn thận duy trì mối quan hệ với tôi, cứ như tôi là người cực kỳ quan trọng của anh ta.


Rõ ràng kiếp này, chúng tôi quen nhau chưa được mấy tháng, không thể nói là có tình cảm sâu đậm.


Đôi khi tôi nghi ngờ anh ta cũng sống lại.


Nhưng mỗi lần nhắc đến Lâm Vãn Nguyệt, ánh mắt mờ mịt của anh ta lại không giống như giả vờ.


Tôi luôn không thể nhìn thấu anh ta.


Điều này thường khiến tôi đau đầu, đành bắt đầu tránh mặt anh ta.


Cũng may kiếp này tôi có rất nhiều bạn mới.


Các bạn trong lớp đều đối xử với tôi rất tốt.


Đôi khi Từ Lộ Dương cũng đến tìm tôi.


Sau tiệc sinh nhật, chúng tôi dần dần quen thân.


Nghỉ hè từng gặp nhau ở hiệu sách một lần, còn cùng nhau cứu một chú chó bị bỏ rơi.


Nó bé xíu, bộ lông trắng như tuyết bẩn thỉu, có chút giống Đường Đậu mà kiếp trước tôi nhặt về nhà.


Đường Đậu tính hiền lành, cũng nhút nhát.


Nhưng có một lần Lâm Vãn Nguyệt nói bị nó cắn, Lâm Minh Chiêu tức giận đá chết nó.


Lúc đó tôi rất hối hận đã nhặt Đường Đậu về.


Không đi theo tôi, có lẽ nó sẽ sống lâu hơn.


Cho nên lần này tôi không dám mang con vật nhỏ này về nhà họ Lâm nữa.


Từ Lộ Dương nhìn ra tôi muốn nuôi nó, cũng đoán được tôi có khó khăn, chủ động đề nghị nuôi giúp tôi một thời gian.


Nhà cậu ấy có một con Golden Retriever tên là Phó Thuyền Trưởng, hai con chó vừa khéo làm bạn nhau.


Tôi rất cảm kích, liền chủ động bao hết tiền mua thức ăn cho chó.


Qua lại vài lần, chúng tôi cũng coi như là bạn tốt.


11


Lâm Chấn là một thương nhân rất thực tế.


Thành tích của tôi luôn ổn định trong top ba của trường, những người xung quanh bây giờ đều đánh giá tôi khá tích cực.


Bây giờ tôi lại còn kết giao với thiếu gia nhà họ Từ.


Theo tiêu chuẩn của Lâm Chấn, tôi coi như là một đứa con gái có giá trị.


Thái độ của ông ta đối với tôi rõ ràng thân thiện hơn rất nhiều.


Ngụy Thục Vân đôi khi cũng cố gắng lấy lòng tôi.


Tôi học bài trong phòng, bà ta sẽ chủ động hầm đồ bổ mang vào.


Chỉ là phản ứng của tôi không mặn không nhạt, khiến bà ta cảm thấy thất bại. Thử vài lần, bà ta liền từ bỏ, không dám vào phòng làm phiền tôi nữa.


Lâm Minh Tế bắt đầu cố gắng làm một người anh tốt.


Sau khi anh ta tốt nghiệp đại học, Lâm Chấn giao cho anh ta phụ trách mảng kinh doanh cốt lõi của tập đoàn.


Anh ta trở nên rất bận.


Nhưng mỗi lần đi công tác về, đều nhớ mang quà cho tôi.


Thấy thái độ của ba người này, Lâm Minh Chiêu cũng không dám quá đáng với tôi.


Tôi trải qua một khoảng thời gian tương đối yên tĩnh và bình lặng.


Cho đến khi Lâm Vãn Nguyệt náo loạn tự sát một trận.


Sau tiệc sinh nhật, cô ta bị cha mẹ ruột liên lụy, danh tiếng ngày càng tệ đi.


Trên trường bị chỉ trích kịch liệt, không chịu nổi, liền tìm cớ không đến trường, dẫn đến thành tích học tập tụt dốc nghiêm trọng.


Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ đông, Lâm Chấn nhận được bảng điểm của tôi và cô ta, lần đầu tiên nói nặng lời với Lâm Vãn Nguyệt.


Ông ta lắc đầu với cô ta, giọng điệu thất vọng: "Quả nhiên không phải dòng máu nhà họ Lâm, kém xa Tinh Phồn."


Lâm Vãn Nguyệt thất thần, đến cơm tối cũng không ăn.


Ngụy Thục Vân lo cô ta đói, lúc mang đồ ăn khuya cho cô ta, phát hiện cô ta đã cắt cổ tay.


Người nhà họ Lâm đều sợ hãi, ngay lập tức đưa cô ta đến bệnh viện.


Mặc dù cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng nhìn cô ta nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, Ngụy Thục Vân đau lòng muốn chết.


Bà ta cãi nhau với Lâm Chấn lần đầu tiên, trách ông ta thiên vị, lạnh lùng, không phải là một người cha tốt.


Ầm ĩ xong, bà ta khóc lóc: "Cái nhà này vốn dĩ rất tốt đẹp.”


“Vãn Nguyệt ngoan ngoãn hiểu chuyện, luôn khiến tôi vui nhất.”


“Từ khi Tinh Phồn về nhà, tôi và con bé mỗi ngày đều sống trong lo sợ."


Nói mãi nói mãi, tâm trạng bà ta dần dần sụp đổ: "Sớm biết như vậy, thà là..."


"Thục Vân!"


"Mẹ!"


Nửa câu sau còn chưa kịp nói ra, đã bị Lâm Chấn và Lâm Minh Tế đồng loạt lớn tiếng cắt ngang.


Ngụy Thục Vân tỉnh táo lại, nhìn thấy tôi đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên vẻ áy náy: "Mẹ không có ý đó.”


“Mẹ... mẹ chỉ là tâm trạng không tốt."


Tôi chết lặng: "Không sao."


Thật sự không sao cả.


Tôi quay người, rời khỏi phòng bệnh.


Một giọt nước mắt lặng lẽ lăn xuống.


Thật kỳ lạ.


Tôi rõ ràng không hề quá buồn.


Lâm Minh Chiêu đụng mặt tôi, đang muốn nổi giận, nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt tôi, cậu ta ngẩn người.

 

Chương trước Chương tiếp
Loading...